Chương trước
Chương sau
Đình Xuyên chú tâm lái xe, ánh mắt lúc lâu lại lén nhìn người bên cạnh, cô đã vào giấc. Tuyết lại rơi, từng bông từng bông lất phất trong làn gió lạnh, Sương Hàn có thể nói dối với tất cả mọi người, nhưng cô không thể nói dối giọt lệ của bản thân.

Tình cũ sâu đậm, tưởng đã quên nhưng đến bây giờ vẫn không thể.

Mi cong rũ xuống, đôi mắt lệ chi nhắm chặt, trong giấc mộng, Sương Hàn rơi lệ, ở thực tại cũng vậy. Giọt lệ nóng ấm như hạt sương lăn xuống, anh vô tình nhìn thấy, tay lại nắm vô lăng chặt hơn, Đình Xuyên không làm bất cứ thứ gì.

Người rơi lệ, anh bất giác nhói lòng.

Đình Xuyên không biết lý do cô khóc, cũng không tiến lên một bước trong đường tình này. Anh im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn cảnh vật phía trước, ngay tại thời điểm đó, Đình Xuyên đã muốn vươn tay lau đi giọt lệ kia. (D)

Nhưng rồi mọi thứ lại bị dập tắt bởi chính thứ gọi là khoảng cách, ranh giới giữa hai người.

Anh tập trung lái xe, muốn để tâm trí chỉ chú tâm vào một thứ, như vậy sẽ không có thời gian dành cho những cảm xúc khác lạ. Rolls-Royce Phantom 8 lăn bánh, đi được một khoảng thời gian dài, chiếc Maybach S680 rẽ hướng đi đường khác để trở về Phó Gia.

"Sương Hàn."

Đình Xuyên lên tiếng gọi Sương Hàn, nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng gió hòa cùng bông tuyết trắng xóa, chiếc Rolls-Royce Phantom 8 đã vào trong sân. Đình Xuyên nhìn cô vẫn đang say giấc, không muốn gọi nữa, Ôn Thiếu Quân bên ngoài không thấy động tĩnh gì thì gõ gõ vào kính xe. Anh hạ kính, môi mỏng cong nhẹ:"Anh Thiếu Quân, anh vào trong nhà trước đi, lát nữa chúng em sẽ vào sau"

Thiếu Quân liếc mắt vào trong, thấy em gái nhỏ của mình đang ngủ, anh ta cười nói:

"Con bé đang ngủ à? Để anh bế con bé vào trong, ngủ đây không tiện." (

Đình Xuyên đáp lại:

"Để em bế cô ấy"

Trên môi Ôn Thiếu Quân vẫn là nụ cười, nhưng trong lòng lại khó chịu không thôi, anh ta miễn cưỡng đồng ý dù không muốn:



"Được được."

Cậu em rể này khiến Thiếu Quân ngứa mắt, anh ta lùi về sau, nín nhịn lửa giận trong lòng. Em gái anh, bây giờ lại bị một thằng con trai khác đụng vào, lại còn được gọi là "Chồng."

Ôn Thiếu Quân mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, tự nói trong tâm:

[Sớm thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc, anh sẽ có em, có tất cả mọi thứ mà mình muốn.] (7)

Anh mở cửa bước xuống xe, tiết trời bên ngoài ngày càng lạnh, bông tuyết lất phất trong gió, hít thở khó khăn. Hơi thở ra cũng thành làn khói, Đình Xuyên đi tới bên cửa bên cạnh, mở cửa một cách nhẹ nhất để không khiến người kia thức giấc. Anh tháo dây an toàn ra cho Sương Hàn, cô trong mơ màng cảm nhận được hương bạc hà quen thuộc, mi cong khẽ động, lại tỉnh giấc.

Đôi mắt lệ chi mơ hồ nhìn người trước mắt, Đình Xuyên vẫn chưa nhận ra người đã tỉnh giấc, anh vẫn đang tháo dây an toàn. Đôi mắt khép hờ nhìn Đình Xuyên, giọng nói nhỏ nhẹ uyển chuyển lọt vào tai anh:

"Đình Xuyên."

Đình Xuyên sững lại, anh có chút bất ngờ, mắt lại đối mắt. Đình Xuyên vội vàng tránh đi, cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc trong lòng ra bên ngoài, giọng nói thấp trầm:

"Chúng ta đến nơi rồi."

Sương Hàn chớp chớp mắt, anh đã rời xa khỏi cô, khoảng cách lại xa, lòng cũng vì vậy mà xa theo. Sương Hàn ngước mắt lên, nhìn đôi mắt sắc đen sâu thẳm sâu hun hút của Đình Xuyên, vừa tỉnh giấc đã lại nhói đau. Cô mỉn cười, chế ngự dư âm của giấc mộng còn đọng lại trong tâm trí, ổn định tinh thần:

"Đến rồi sao, chúng ta cùng vào"

Sương Hàn rời khỏi xe, hương bạc hà của anh trên thân thể cô vẫn chưa tan, khí lạnh bên ngoài khiến Sương Hàn hô hấp khó khăn, cô vươn tay chủ động khoác lấy tay Đình Xuyên. Nhỏ giọng, vừa vặn để anh nghe được:

"Có được không?"



Đình Xuyên không nhìn Sương Hàn lấy một giây, chỉ để yên cho cô khoác lấy tay mình, vậy là đã đồng ý rồi.

Thiếu Quân nhìn không nổi nữa, không nhanh không chậm bước đi trước, không nhìn về phía sau. Ôn Thiếu Quân nhấn chuông cửa, sau chưa đầy một phút đã có một người làm ra mở cửa, cô gái trẻ trung mặc váy đen đeo tạp dề trắng, tóc được buộc thắt thành búi gọn gàng.

Giọng nói dịu dàng vang lên:

"Mừng cậu chủ về nhà"

Thiếu Quân liếc mắt nhìn, cười nói ôn hòa:

"Bố mẹ tôi đang ở đâu?"

Cô gái hơi cúi người:

"Dạ, Ôn lão phu nhân ở phòng đàn, lão gia đang ở dưới hầm rượu thưa cậu chů."

Ôn Thiếu Quân thấp giọng nói:

"Được rồi, gọi người đưa Sương Hàn cùng người đàn ông kia về phòng, sau đó cô đến phòng tôi."

Cô gái cúi gằm mặt, "dạ vâng" rồi lui đi, cánh tay run lên. Có hai người mới ra phía ngoài, đón tiếp Sương Hàn cùng chồng mình, hai người chở về phòng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, phòng chỉ có gam màu xám và đen, trên tường treo những bức tranh khung cảnh nhiều nơi, cửa kính ba lớp lớn ngay sát giường ngủ, sàn nhà được trải thảm lông sắc xám.

Chỉ có một giường.

Anh sau khi người làm rời khỏi phòng, rời tay khỏi cái khoác tay thân mật kia. Cô cũng chỉ im lặng không nói gì, phòng lớn vô thanh, tĩnh lặng đến mức nghẹt thở, Đình Xuyên cởi bỏ áo khoác bên ngoài, treo nó lên giá. Giọng nói thanh dịu của Sương Hàn truyền đến bên tai anh:

"Em đi tắm"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.