Chương trước
Chương sau
Đình Xuyên, anh có thể tin lời này của cô không? Chưa thể tin, niềm tin Đình Xuyên đặt nơi Sương Hàn dường như không có, anh vẫn không thể, yêu, lời này nói ra rất dễ dàng, còn thật lòng thì rất khó.

Tình cảm vốn dĩ là thứ khó nói khó hiểu, những thứ vốn những bình thường nhưng lại khiến con người ta rung động.

"Mưa dầm thấm lâu"

Anh chưa từng tin vào câu nói này, nếu ban đầu đã không thích, về sau sẽ mãi mãi như vậy không đổi. (2)

Nhưng trong một khoảnh khắc, tâm... dường như đã động.

Đây là loại cảm xúc khiến Đình Xuyên khó chịu, anh không hiểu nổi bản thân mình, cũng không muốn quá để tâm đến nó. Nhưng mọi thứ cứ xuất hiện trong tâm trí, trái tim lại phập phồng theo từng câu nói, Đình Xuyên cảm thấy bản thân lạ, anh không muốn để mình bước tiếp, lún sâu tới mức không còn đường lui.

Giọng nói trầm khàn vang lên:

"Ngủ đi, tôi buồn ngủ rồi."

Cô biết, Đình Xuyên đang trốn tránh mình, đây là quyết định của anh, Sương Hàn không có tư cách xen vào. Cô chỉ khẽ gật đầu một cái, nhỏ giọng:

"Ừm, ngủ ngon nhé.

Đình Xuyên nói ở lại thì sẽ ở lại, lời đã nói ra không nuốt vào, anh nằm không gần cũng chẳng xa Sương Hàn. Gần, có lẽ là vậy, nhưng cũng xa, xa ở cái tâm cái lòng, xa ở chữ tình chưa nên duyên, giữa hai người chỉ cần có chút thân mật là bức tường sau đó lại kiên cố hơn.

Người chờ đợi người lại không dám mở lòng.

Hỏi xem, cứ như vậy cho tới bao giờ?

Đình Xuyên nằm xoay lưng với cô, anh không nhìn cũng không nói, mọi thứ chìm vào biển im lặng. Tình yêu giữa Đình Xuyên với Sương Hàn, khó quá.



Niềm tin, anh không dám trao đi, niềm tin vốn là thứ khó mà có thể trao đi.

Ngày hôm nay cả hai ai cũng đã mệt.

Ngủ, chìm vào giấc mộng để quên đi thực tại, nói là ngủ. Nhưng ai cũng đang tỉnh, chỉ là không thấy khuôn mặt của đối phương, mỗi người một tâm tư, lòng rối bời tới mức không thể ngủ.

Ánh đèn trong phòng quá sáng, Đình Xuyên ngồi dậy, chỉ là định đi tắt đèn. Cô không nhìn, nhưng nghe thấy tiếng động, Sương Hàn hơi xoay mình, cô tưởng anh không muốn ở đây nữa, muốn trở về phòng riêng của mình.

Sương Hàn nhẹ giọng nói:

"Anh, anh ngủ ngon nhé."

Đình Xuyên quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía người trên giường. Cô đã ổn, có lẽ anh cũng không cần ở bên nữa, ban đầu chỉ định dậy tắt điện, giờ đây lại trở thành muốn rời đi. (2)

Đình Xuyên không thể phủ nhận thứ cảm xúc kỳ lạ trong anh ngày một nhiều, Đình Xuyên sợ, sợ mình sẽ không kiềm được bản thân mà đi quá giới hạn ban đầu, anh nên lùi bước trước khi mọi thứ quá muộn.

Phó Đình Xuyên, anh không thể yêu Sương Hàn.

Đình Xuyên tắt đi ánh điện trong phòng, mở cửa nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tiếng đóng cửa khiến cô bất chợt cảm thấy lạnh lẽo, Sương Hàn cũng không yêu anh, thứ cô cần chính là niềm tin.

Không yêu, cớ sao lòng lại đau nhói, cớ sau lại buồn tới mức này. (2,

Đôi mắt lệ chi chứa tầng sương mỏng, chim hoàng yến trong lồng không động, lồng gỗ cũng đứng im. Sương Hàn chùm chăn kín người, không dám nhìn về phía đó, bóng tối phủ lên người cô, cũng phủ lên tâm trí Sương Hàn một tấm lụa mỏng sắc đen.



Cô mất đi phương hướng, như lạc trong bão tuyết trắng xóa, giống hệt khi ấy. Lùi không được tiến không xong, muốn tiến cũng không thể tiến, chôn chân tại một điểm không thể di chuyển.

Sương Hàn không thể ngủ, cũng không rơi lệ, cô chỉ nằm im như vậy.

Mặt trời bắt đầu ngoi lên, phủ lên vạn vật một ánh quang ấm áp, Sương Hàn thức cả đêm. Cô không thể ngủ, tiết trời hôm nay ôn hòa hơn ngày thường, thời điểm hiện tại cũng là cuối mùa đông.

Sinh nhật Sương Hàn sắp tới, đối với cô ngày sinh nhật không có điều gì ấn tượng, nó nhàm chán tới cực điểm. Ngày mà Sương Hàn bị đem khi khoe ngày mà cô phải làm những điều mình không thích, nói cười như một con rối bị điều khiển.

Vào ngày này, Sương Hàn không khác gì một con búp bê trong lồng kính, hoàn hảo xinh đẹp, để cho người ta chiêm ngưỡng.

Bà Ôn rất thích những ngày này, lúc đó bà có thể để người ta nhìn thấy con rối của mình hoàn hảo tới mức nào.

"Chị Sương Hàn."

Cô đang gói gọn mình trong chăn, bên tai đột ngột truyền đến một thanh âm mềm mại. Sương Hàn nhận ra đây là giọng nói của Cố Thanh Chi, mới sáng sớm đã tới tìm cô. Rốt cuộc là muốn làm gì?

Sương Hàn không ngại đối mặt trực tiếp, người đến thì cô tiếp.

Nhưng hiện tại Sương Hàn không mặc đồ, chỉ có áo nhỏ che chắn, không lẽ cô cứ vậy mà ngồi dậy.

Giọng nói mềm mại lại truyền đến bên tai:

"Chị, chị dậy đi, em đến giúp chị. Chị mệt rồi đúng không?"

Sương Hàn không ngại, cô dở chăn, muốn diễn thì Sương Hàn chiều. Cô chống tay lên nệm, lấy lực ngồi dậy, Thanh Chi cười tươi, thấy người đã dậy trong ánh mắt lại có mấy phần dịu dàng.

Cố Thanh Chi chỉ mặc áo hai dây đen mảnh, khung xương cân đối hút mắt, dưới ánh sáng ấm áp của bình minh buổi sớm. Làn da trắng lạnh lại càng thêm óng ánh, mỗi điểm sắc đỏ, đôi mắt khi này lại quá dịu dàng nhìn về phía Sương Hàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.