Vì truyền thống đạo đức khiêm tốn, tôi chỉ có thể ngầm thừa nhận. Nhìn ra ngoài xe , rõ ràng trong gương, tôiđang mỉm cười, nhưngtrong nháy mắt, khóe miệng đã hạ xuống.
Tình cũ duyên mới
Lý do này, ngay cả tôi cũng thấy không chấp nhận nổi, hồi tôi tới ởnhàTống Tử Ngôn, nó cũng ở một mình. Cuối cùng hai bên lại im lặng. Lâusau, Tô Á Văn mới cười, còn trêu tôi: “Em đang nghĩ vớ vẩn gìthế? Muốnlàm gì anh hả? Nói cho em biết, đó là căn nhà cũ chưabán của gia đìnhanh, vẫn để không, giờ cho em tới ở. Em nghĩ trongsáng một chút đi, đừng nghĩ lung tung này nọ”. Tôi nhìn anh giả bộ cười thoải mái, nhưng tiếng cười to cũng khôngche được nỗi đau khổ trong đáy mắt. Tôi cũng khẽnhếch khóemiệng cười theo, không biết anh có nhìn ra điều gì từ ánh mắtcủatôi không. Thì dọn qua, phần lớn đồ đạc của tôi đều ở chỗ Tống TửNgôn,nhưng tôi không có đủ can đảm quay về lấy. Chỉ mang the o mấybộquần áo để thay, thêm mấy thứ đồ thường dùng.
Lúc dọn tới, Tô ÁVăn còn rất vui, vì tôi dọn qua, còn mua một nồi lẩu nhỏ,ít rau cảithịt dê , chúng tôi ngồi trong căn bếp nhỏ ăn lẩu. Mở chainước chanh, chúng tôi cụng chén, giữa không khí nóng bức,anh chúc mừng:“Chúc chúng ta năm nào cũng là ngày này, hôm nàocũng có lúc này”. Tôichọc anh không hiểu văn hóa: “Đấy là chúc thọ, thực sự nămnào cũngchuyển nhà một lần, thế không phải là mệt chết à?”. Anh cũng không cựnự, chỉ cười: “Anh nói thế nào, em nhắc lại mộtlần nhé”. Tôi gắp mộtmiếng đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-sap-bay-roi/2726121/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.