Tôi lạnh cả người, vội vàng gọi: “Giám đốc Điền!”. Ông ta à một tiếng rồi thu lại ánh mắt, nói: “Thực ra xinnghỉ phéplà được rồi, nước ta cũng có chính sách riêng dành cho chuyệnnàycủa phụ nữ mà, không cần xin nghỉ việc hẳn đâu”. Rốt cuộc là cái đầuhói của ông đang nghĩ tới chuyện gì vậy? Tôi nóirành mạch từng chữ:“Giám đốc Điền, cháu muốn xin nghỉ việcthật!”. Ông ta nhìn gương mặtnghiêm túc của tôi, cầm lấy dấu định đóng,suy nghĩ một lát lại bỏ xuống: “Cô chờ ở đây đã nhé , tôi có chút việcphải ra ngoài một lát”. Rồi lănthân thể mập ú ra ngoài hành lang. Thực ra tường ở đây cách âm cũngchẳng tốt, mà giọng ông ta cũngchẳng được coi là nhỏ gì, cái câu “Tổnggiám đốc” vô cùng cungkính vang lên rất rõ ràng. Tôi bất giác ngồi thẳng lưng, hai tay đặttrên đầu gối nắm chặt. Ông ta nói thêm mấy câu nữa,rồi tiếp đó chỉ vâng vâng dạ dạ, mãitới khi ông ta đẩy cửa đi vào, tôimới phát hiện lòng bàn tay mình đãđầy mồ hôi. Giống như vừa trải qua kỳthi vào đại học, thấp thỏm đợichờ, tới khi có điểm lại không dám nhìn.
Giám đốc Điền nhìn tôi một cách kỳ lạ, cũng không nói gì, chỉ đóngdấu vào tờ đơn xin nghỉ việc của tôi. Đầu tôi chợt thấy choáng váng, trong lòngdấy lên một cảm giáckhông nói nên lời. Nói cho cùng vẫn là thi rớt, bảnthân cũng hồ đồrồi. Lúc đưa hồ sơ cá nhân cho tôi, giám đốc Điền còn tốt bụng khuyênnhủ tôi: “Tuy điều kiện của công ty ta hơn những công tykhác làđiều không phải bàn cãi, nhưng cũng phải thấy rằng những nơikháccũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-sap-bay-roi/2726119/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.