Tống Tử Ngôn nhìn chúng tôi, hỏi lại rất ngây thơ: “Không đủ ăn hả?”
Tôi đánh mắt qua cho hắn biết đáp án.
Hắn do dự một lát rồi nói với nhân viên phục vụ: “Cho chúng tôi gọi thêm hai món nữa.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người chúng tôi, cuối cùng hắn cũng gọi thêmđược hai món nữa – ngư hương nhục ti [1] và cung bảo kê đinh. [2]
Mặt tiên nữ cứng lại, nhưng hãy còn coi trọng tướng mạo của hắn mà ngồi im ngoan ngoãn tiếp.
Bầu không khí lành lạnh, nhưng món ăn được bưng lên nhanh chóng, cơ mà nếucho tôi cơ hội được chọn lựa, tôi thà ăn xong mấy món chay lạnh tanhtrên bàn rồi lập tức quay về trường úp mì tôm ăn chứ không thèm ngồi ởđây thêm phút nào nữa.
Món ăn vừa được đặt xuống, Tống Tử Ngôn đã phát huy khả năng tốc độ ítngười bì kịp của mình, rất nhanh bưng cái đĩa xoay một góc chín mươi độvô cùng hoàn mỹ, trút tới nửa đĩa thức ăn vào trong bát của tôi. Tay này vừa buông đĩa ra, tay kia đã vội vàng bê nốt đĩa thức ăn còn lại, xoayngười, và lại trút tiếp nửa đĩa vào…
Ba người chúng tôi ngồi im tròn mắt há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tiết mục biểu diễn rất tự nhiên thành thục của hắn.
Hắn đặt đĩa xuống, vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói vẻ cưng chiều: “Ở nhà không phải vẫn cằn nhằn là không được ăn thịt sao? Hôm nay muốn ăn bao nhiêu thìcứ ăn đi.”
Tôi nhìn đống thức ăn trong bát to gấp ba lần cái dạ dày mình, lén nuốtnước bọt, bỗng nhiên thấy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-sap-bay-roi/25765/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.