Đan Đan vẫn trong trạng thái say choáng váng, cô nhoẻn miệng cười, bàn tay quơ giữa không trung, muốn chạm vào đôi mắt Hứa Lương Châu, nhưng vì tay ngắn với không tới, chỉ lung tung bắt lấy không khí, "Cậu lớn lên rất giống hắn, hì hì." 
Hứa Lương Châu theo lời của cô, hỏi: "Giống ai." 
"Hắn." 
"Hắn là ai?" 
Đan Đan cũng nghi hoặc, ánh mắt ngây thơ, "Đúng vậy, hắn là ai? Là ai?" Cô nghĩ rồi nghĩ, chợt cả người cứng đờ, quá nhiều hình ảnh ở trong đầu đan xen, có tốt có xấu, cô giống như nhận ra hắn, giãy giụa muốn bò dậy, "Cậu tránh ra." 
Hứa Lương Châu ánh mắt tối sầm, tóm được người trở về, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sạch sẽ trong suốt của cô, muốn nhìn ra thứ gì đó. 
"Sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi." 
Đan Đan mềm như bông, không có sức lực gì, say rượu khiến cô hiển nhiên không biết chính mình đang nói gì, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn người trước mặt, đắc ý dào dạt, cô nói: "Tôi không sợ cậu!" Đối thượng hắn mỉm cười con ngươi, lại lặp lại một lần, "Tôi thật sự không sợ cậu, tôi nói cho cậu, tôi đều đã nghĩ tốt rồi." 
Hứa Lương Châu híp mắt, âm thanh thâm trầm khàn khàn, hắn vuốt ve mái tóc của cô rồi hỏi: "Cô định đối phó Hứa Lương Châu thế nào?" 
Cô "Hắc hắc" cười, thần thần bí bí nói: "Tôi nói cho cậu, hắn sẽ phải trở về, sau khi thi đại học xong ta rốt cuộc không cần thấy hắn, quả thực rất tốt." 
Đôi mắt Hứa Lương Châu đen như xoáy nước thâm thúy, hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chet-cung-khong-buong-tha-nguoi/1083524/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.