Bất kỳ chỗ dễ yêu dễ gần nào của một ngành nghề, đều rất có khả năng dùng để lừa người ngoài ngành lao vào.
Giang Hiểu Viện, trên con đường trở thành thợ trang điểm, với danh nghĩa trợ giảng của Thầy Tưởng, trên thực tế là nha hoàn sai bảo, vào chiều ngày thứ ba, nhận rõ ra rằng, ngành này ngoại trừ bên ngoài đa sắc rực rỡ, thì bản chất chính là khô khan nhàm chán ở trong cốt lõi.
Đồng thời, vào kẽ hở khi Thái hậu Lão nhân gia đi phỏng vấn, cô thu được một buổi chiều rảnh rỗi để xả hơi, có thể tự do hoạt động trong khách sạn không chuyện để làm này.
Giang Hiểu Viện không hoạt động.
Xem tivi cô không thích xem, máy tính là của Thầy Tưởng cô không dám vọc bậy, biện pháp nghỉ ngơi yêu thích thì trong giai đoạn hiện tại chẳng có một món cô có thể chi xài nổi, thế là cô chạy đến phố sách lớn trong trung tâm thành phố, moi được hai quyển sách chuyên ngành cộng thêm một cái bánh nướng đủ loại hạt, bưng trở về vừa ăn vừa thành kính vái đọc.
Nhắc tới cũng thật là, những thứ dẫu có thú vị, dẫu có hay ho hơn nữa, bị sách chuyên ngành phơi bày, đều có thể trở nên tẻ nhạt vô vị, hơn nữa càng chuyên ngành lại càng nhàm chán____ Giống như nếu không nhàm chán, không trừu tượng, không trúc trắc thì sẽ thật quá hổ thẹn khi tự xưng là “chuyên ngành” vậy.
Phát rồ nhất là, ngay cả người mẫu trong quyển tài liệu giảng dạy này cũng có một gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355064/chuong-39.html