Giang Hiểu Viện có đôi khi cảm thấy, Kỳ Liên giống như vị đại thiên sứ cứu khổ cứu nạn theo sát bên cạnh nhân vật chính nghèo nàn xấu xí còi cọc vậy, hắn làm sao có thể nói như thế chứ?
Quả thực quá phạm quy rồi.
Ngày trước ai nấy đều o bế cô, đều đối xử tốt với cô vô cùng, nhưng Giang Hiểu Viện chưa từng trân trọng, bởi vì dệt hoa trên gấm chỉ vô dụng.
Mà nay, khi đã ăn chán chê thói đời dễ thay và tình người ấm lạnh, thì những người chịu giúp cô một tay, chịu giúp cô trong cơn hoạn nạn, lại trở nên vô cùng ấm áp, Giang Hiểu Viện cảm thấy cả đời mình cũng sẽ chẳng thể quên lãng được họ.
Tỷ dụ như Kỳ Liên, Ông chủ Trần, Lily… thậm chí là Chị Chương.
Huống hồ Kỳ Liên còn có một điểm khác với ba người kia, bởi vì ba người kia thuộc diện “anh lùn”, “em gái” và “bà bác”, cho dù làm cùng một chuyện, nhưng lực chấn động tâm lý lại không bằng của một anh chàng đẹp trai tạo nên.
Mặc dù Giang Hiểu Viện cũng biết, Kỳ Liên đối xử với cô tốt như vậy cũng không phải hướng về phía mình, hơn phân nửa vẫn là mang cảm giác áy náy đối với vụ tai nạn xe cộ thời niên thiếu ngông cuồng kia.
Nhưng cô vẫn rất cảm động.
Giang Hiểu Viện gian nan hít mũi một cái, muốn khách sáo hai câu, đáng tiếc là hao hết tâm tư, lời chưa thể thành hình, ngược lại cuối cùng đã bật thốt một câu, “… Anh có cái mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355063/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.