Giang Hiểu Viện không hề biết ở nơi cách một con phố đang diễn ra một đoạn đối thoại quan hệ bất chính xoay quanh cô, cô dùng chiếc lò vi sóng cùi của cửa tiệm hâm nóng món cháo Lạp Bát Ông Chủ Trần cho, thử một miếng, liền suy đoán thứ này do đích thân Ông Chủ Trần nấu ____ Bởi vì nguyên liệu rất đủ đầy, mùi vị rất ngon, nếu như là mua thì có lẽ không rẻ, Ông Chủ Trần chắc chắn không nỡ.
Trần Phương Châu vừa đi, salon tóc lớn nhường thế chốc lát đã trống không, con virus Minh Quang hình như hăng tiết lên, từ cánh cửa hơi phản sáng của lò vi sóng, đến những tấm gương lớn gương nhỏ, nơi đâu cũng lấp ló đòi được chú ý, hết cách cứu chữa.
Giang Hiểu Viện cảm giác mình giống như một hộp điều khiển từ xa đi lại được, cô đi đến đâu, thì ti vi liền bật lên đến đó, còn không cho đổi kênh.
Cô ngậm muỗng nhựa, lựa những quả táo tàu ngọt đáng thương dễ yêu ra ăn trước, sau lại gạt những hạt đậu cô ve thô to ngu ngốc sang một bên, bình tĩnh ngồi trước máy truyền hình, thưởng thức cuộc sống của mình ở một thế giới khác như đang xem một bộ phim vậy.
Thứ đồ chơi này, xem lần đầu tiên thì tim gan chấn động, lần thứ hai thì bụng dạ khó chịu, đến lần thứ ba thì đã đờ dại.
Giang Hiểu Viện xem hết ba mươi lần, đâu chỉ còn là “đờ dại”, mà đã bị ép đến gần trạng thái bán thân bất toại.
Đến kết phim, màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355058/chuong-33.html