Khi sắp đến giờ salon tóc mở cửa, hoạt động bị buộc phải thu dọn hạ màn, Giang Hiểu Viện cảm giác mình gần như bị đông lạnh đến nơi rồi, cô đang chuẩn bị dùng những ngón tay cứng còng thu dọn đồ đạc thì chợt nghe thấy có một giọng nói quen thuộc, “Đợi đã, khoan hẵng dọn, chụp một tấm đã.”
Giang Hiểu Viện ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Kỳ Liên dẫn một người chụp hình xa lạ đứng cách đó không xa, “lách cách” một tiếng, bộ dạng thô bỉ đứng trong gió rét sắp bị cóng đến ch ảy nước mũi của cô đã được đóng khung vĩnh viễn.
Kỳ Liên vỗ vai người chụp hình, “Được, người anh em, vất vả rồi, cậu đi trước đi, anh qua nói mấy câu, buổi trưa về đơn vị mời cậu ăn cơm.”
Người kia coi chuyện vung tiền như rác mời cơm chắc hẳn là chuyện thường ngày, cậu chụp hình cũng chẳng khách sáo với hắn, hỉ hỉ hả hả vài câu rồi nhảy lên một chiếc xe, đi mất.
Giang Hiểu Viện bị kinh động đến mức suýt chút quên mất chuyện rụt cổ, “Anh… anh không phải thật sự là ký giả đấy chứ?”
“Cái việc ký giả lấy tin tôi không làm,” Kỳ Liên xoa xoa tay, “Vào đi, lạnh quá.”
Vừa nghe đã biết là một tờ báo nhỏ chẳng ra gì, nói không chừng toàn đăng mấy tin quảng cáo tìm bạn trăm năm gì đó… Giang Hiểu Viện quấn chặt áo phao, lặng lẽ dập tắt cái vọng tưởng ban ngày “mình cũng có thể lên tít báo một lần”.
Đám người mẫu catwalk cóng đến không còn lời gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355056/chuong-31.html