Hồi nhỏ, anh luôn ước mình sẽ được sống trên cây, thậm chí còn vẽ rất nhiều bản thảo thư phòng.
Nhưng khi anh có thực lực để thực hiện điều ước này thì anh đã quên đi nó từ lâu.
Lần này, khi nhớ lại ngày xưa, Hoắc Khải cảm giác thật hoài niệm.
Nhà họ Hoắc là nơi anh bắt đầu, ở đây có quá nhiều hồi ức, nhưng nó cũng là nơi khiến anh thấy thất vọng nhất.
Vì anh chẳng cảm nhận được chút tình cảm gia đình nào ở đây, tất cả đều chỉ có lợi ích.
Bao gồm cả quá trình trưởng thành của anh.
Lúc học cấp 3, Hoắc Khải đã rời khỏi nhà họ Hoắc, một mình tự lập.
Nói dễ nghe thì là sự rèn luyện của dòng họ lớn, nhưng thực ra Hoắc Khải biết đây là vì anh bị họ bài trừ.
Không phải con cháu nào của nhà họ Hoắc đến tuổi cũng phải đi như anh.
Rõ ràng có thể sử dụng tài nguyên của dòng họ, tại sao phải một mình rèn luyện chứ?
Có khác nào lãng phí tài nguyên không!
Nhưng Hoắc Khải quá có tiềm năng, chỉ vài năm sau, anh đã được dòng họ gọi lại để phụ trách những việc quan trọng hơn.
Từ năm 2 đại học, cũng là lúc anh 20 tuổi, dòng họ đã bồi dưỡng anh như một người thừa kế rồi.
Trước khi nắm quyền thật sự, anh gặp phải rất nhiều rắc rối, có từ bên ngoài, nhưng càng nhiều lại là từ bên trong dòng họ.
Người muốn nắm quyền nhà họ Hoắc như Hoắc Tích Nguyên quá nhiều, ai cũng muốn đối thủ cạnh tranh của mình chết đi, cho nên Hoắc Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788283/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.