Lúc này Hoắc Khải đã cảm thấy có chút xa lạ đối với người từng là chú ba của anh.
Bởi vì trong ấn tượng của anh, Hoắc Tích Nguyên trước nay chẳng bao giờ tươi cười giả lả với người khác. Cho dù địa vị của người đó có cao hơn ông ta đi chăng nữa, Hoắc Tích Nguyên cũng thường bày ra vẻ cao ngạo, khiến người khác cảm thấy ông ta rất khó gần.
Nhưng bây giờ, vẻ xởi lởi nhiệt tình của Hoắc Tích Nguyên khiến trong lòng Hoắc Khải đột nhiên cảm thấy rất bi thương.
Bởi bề ngoài thì có vẻ biểu hiện này của Hoắc Tích Nguyên là để lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng Hoắc Khải, nhưng bản chất thì đây lại là sự bi ai của nhà họ Hoắc.
Chứng tỏ rằng nhà họ Hoắc đã đến bước đường mà cả Hoắc Tích Nguyên cũng phải lấy lòng người khác, năm đó khi mình còn ở nhà họ Hoắc, người nhà họ Hoắc kiêu ngạo biết bao nhiêu?
Trời cao đất dày, cũng chẳng lớn bằng bọn họ!
Mới có mấy năm, mà người cũng đã khác rồi.
Hoắc Khải không thể hiện ý nghĩ trong lòng mình ra ngoài, lại càng không nói ra, mà chỉ bắt tay cùng Hoắc Tích Nguyên, nói: “Cực cho ông quá, chúng ta đến nhà họ Hoắc đã, trên đường nói tiếp đi”.
“Được, được”, Hoắc Tích Nguyên vội vàng gật đầu, chạy đến bên cạnh xe, chủ động mở cửa xe cho Hoắc Khải, còn đặt tay lên khung xe để tránh cụng đầu, cứ như một người phục vụ vậy.
Sự phục vụ như thế này rõ là thành thạo vô cùng, có lẽ trước khi đến đã luyện tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788282/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.