Trước mặt người đàn ông này, người nhà họ Cơ chẳng khác nào đám trẻ con, anh có thể dễ dàng đùa giỡn bọn họ, tùy tiện giở vài trò vặt đã có thể xoay bọn họ quay như chong chóng rồi.
Vậy nhưng cô luôn cảm thấy việc này có chút nóng vội.
Mới nửa năm, sao đột nhiên anh lại chạy tới nói rằng mong cô lên được hàng thừa kế thứ hai chứ?
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy anh rất nóng vội”.
“Bây giờ chưa có vấn đề gì không có nghĩa tương lai cũng vậy, hơn nữa cô thực sự muốn đi từng bước một, làm theo quy tắc của nhà họ Cơ, mấy năm tăng một hàng sao? Nếu vậy, đợi cô lên được chức chủ tịch cũng phải tầm bốn mươi tuổi”, Hoắc Khải nói.
Đương nhiên Cơ Hương Ngưng không muốn đến tuổi xế chiều rồi mới bò lên được thời kỳ đỉnh cao. Nếu đã thiết lập mục tiêu này, vậy thì càng nhanh càng tốt.
Nhưng Hoắc Khải đột nhiên tăng tốc khiến cô không thể thích ứng được.
Lúc này, Hoắc Khải chỉ cười nói: “Không cần lo lắng nhiều, cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi”.
Một gia tộc chỉ có vài trăm triệu chẳng là gì đối với Hoắc Khải. Nếu là trước đây, anh còn chẳng cần phải ra mặt, tìm đại một người trong nhà họ Hoắc xử lý cũng được.
Chẳng riêng gì nhà họ Cơ, cho dù là công ty lớn có giá cả chục tỷ của Miêu Nhất Khoa cũng không là gì, chỉ cần hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788091/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.