Hoắc Khải không hề né tránh khuyết điểm của mình, anh trả lời lại: “Đúng thế, những năm qua tôi đã bỏ bê mảng này, vì vậy kỹ thuật của tôi vẫn dừng lại ở trình độ của năm đó, thế nên tôi thua rồi”.
Khi nhìn thấy Hoắc Khải nhận thua, cao thủ vô danh ấy không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn vò đầu bứt tóc, đôi mắt vô thần.
Đợi bao năm như thế, kết quả lại chiến thắng dễ dàng đến vậy.
Đối thủ đã từng đánh bại anh ta bây giờ đã yếu đến mức anh ta chẳng có chút hứng thú nào nữa, mười mấy năm chờ đợi để đổi lấy kết quả này sao?
Cảm giác này thực sự rất khó chịu, khiến anh ta muốn đập phá tất cả máy móc trước mặt.
Lúc này, anh ta nhận được email thứ hai.
Hoắc Khải đã đoán được rằng cao thủ vô danh sẽ cảm thấy không vui. Chờ nhiều năm như thế, bất cứ ai cũng muốn chiến thắng một cách sảng khoái, đây là điều rất bình thường. Nhưng nếu phát hiện ra đối thủ của mình giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ, rất ít người có thể chịu được cảm giác này.
Vậy nên anh gửi email thứ hai đi cũng coi như đã có kế hoạch từ trước.
“Tôi biết anh đang cảm thấy khó chịu, nhưng đừng để việc chiến thắng tôi trở thành chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Nếu anh muốn khiêu chiến ranh giới cực hạn, tôi có thể mang tới cơ hội cho anh”.
Cao thủ vô danh nhìn bức email một lát rồi mới trả lời: “Là ai?”
“Không phải một người, mà là một tập thể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788090/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.