Hoắc Khải nhìn đôi mắt trong sáng của Ninh Thần, anh đột nhiên nhận ra bản thân đã coi thường cô quá.
Vì sự săn sóc và ấm áp của mình nên sự thông minh của cô đã bị che mất. Thật ra cô cái gì cũng biết.
Nhưng biết rõ không có nghĩa là phải nói thẳng ra hay làm gì đó.
Ninh Thần chính là người như vậy. Cô thà nén sự bất mãn trong lòng, cũng chỉ để thấy người bên cạnh mình có được sự vui vẻ.
Nhưng Hoắc Khải không thích cô như vậy, bọn họ là vợ chồng, nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu. Nếu có một người phải chịu áp lực thì đó nên là anh mới đúng.
Có lẽ thế này có thể coi như Hoắc Khải là người thuộc chủ nghĩa đàn ông, nhưng anh luôn cho rằng đàn ông nên gánh vác mọi chuyện trong gia đình chứ không phải phụ nữ.
“Anh xin lỗi”, Hoắc Khải nói: “Thật ra có những việc anh nên nói với em sớm hơn. Phan Tư Mễ…”
Hoắc Khải muốn kể hết những chuyện Phan Tư Mễ từng làm cho Ninh Thần nghe.
Sự ân cần của Ninh Thần khiến anh không thể tiếp tục che giấu nữa.
Thế nhưng Ninh Thần lại lấy tay chặn miệng anh rồi cười nói: “Em nói rồi mà. Em tin anh. Bất kể Tư Mễ định làm gì hay đã làm gì thì chắc hẳn là có nguyên nhân của cô ấy. Miễn là anh đủ kiên trì, giữ vững sơ tâm. Em không muốn biết quá nhiều”.
Hoắc Khải im lặng rồi ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn luôn cho rằng kiểu người như em chỉ có ở ngày xưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788088/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.