“Cô nghĩ như vậy thú vị sao? Hay là thật ra cô không quan tâm chút tình cảm nào giữa hai người?”, Hoắc Khải hỏi.
“Có chứ, nếu không thì sao tôi lại không nói gì chứ?”, Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn Hoắc Khải và hỏi: “Sao, lo rồi à? Sao anh không nói với cậu ấy đi?”
Hoắc Khải không đáp. Anh biết Phan Tư Mễ đang cố dùng vấn đề này để dẫn dắt anh. Cô gái này hay hỏi những câu bẫy, nếu đáp thì sẽ bị lộ ra ý nghĩ thật sự của mình.
Dĩ nhiên, anh cũng biết Phan Tư Mễ sẽ hiểu vì sao anh không nói. Người phụ nữ này biết thừa lý do.
Lúc này, Phan Tư Mễ đột ngột bước qua, ngồi lên đùi Hoắc Khải rồi lấy hai tay ôm lấy cổ anh và hỏi: “Sao, có phải anh mong chờ giây phút này lắm không?”
“Cô nghĩ thế này vui hả?”, Hoắc Khải lại hỏi.
Phan Tư Mễ từ từ tiến sát vào anh, cho đến khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau 5cm. Khoảng cách gần như vậy, một trong hai người chỉ cần khẽ động là có thể hôn.
Mặc dù không phải hai ngời chưa từng hôn nhau, nhưng lúc ấy Hoắc Khải muốn trừng phạt cô ta, cũng là để nói cô ta đừng làm loạn, nếu không cô ta sẽ phải chịu thiệt.
Mà hiện giờ, Phan Tư Mễ lại dùng cách lúc trước để khiến Hoắc Khải phạm sai lầm. Cô ta thật sự muốn người đàn ông này làm sai.
“Sao lại không vui cho được? Tôi thích lắm đấy”, Phan Tư Mễ nhẹ nhàng thổi khí vào môi của Hoắc Khải và nói: “Bạn thân của tôi, vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788087/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.