Ông ta nhìn Hoắc Khải, hỏi câu hỏi đã được mấy người kia hỏi đi hỏi lại mấy lần: "Cậu Lý phải không? Người bạn nhà họ Hoắc của cậu là người như thế nào? Cậu ta có thân thuộc với Hoắc Thanh Vân không?"
“Rất thân thuộc, cậu ta tên là Hoắc Giai Minh, thuộc hàng thừa kế thứ hai của nhà họ Hoắc, cũng là con cháu dòng chính”, Hoắc Khải đáp.
Bất đắc dĩ mới phải đưa Hoắc Giai Minh ra làm lá chắn, vì anh không thể nói với bọn họ rằng chính ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc đã nói với anh. Nói vậy thì sợ rằng ngay cả Miêu Nhất Khoa cũng không tin anh nổi.
Nhiếp Tân Hải sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười.
Miêu Nhất Khoa và Thượng Toàn Minh bị nụ cười của ông ta làm cho bối rối, liền hỏi: "Ông Nhiếp, ông đang cười cái gì vậy?"
Nhiếp Tân Hải vừa cười cừa lắc đầu nói: "Người bạn thuộc hàng thừa kế thứ hai của họ Hoắc mà cậu Lý vừa nhắc tới tên là Hoắc Giai Minh đúng không?"
"Đúng vậy”, Hoắc Khải gật đầu, thấy dường như Nhiếp Tân Hải đang ẩn ý chuyện gì đó, anh liền hỏi: “Sao vậy, ông Nhiếp cũng biết cậu ta sao?"
“Tôi chưa nói chuyện qua với cậu ta, chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng không phải trong lĩnh vực kinh doanh mà là tại một triển lãm thư pháp và hội họa”, Nhiếp Tân Hải cười nói: "Tôi cũng là người rất thích thư pháp. Khi có thời gian tôi cũng tham gia vào các triển lãm lớn nhỏ trong nước. Tôi đã gặp Hoắc Giai Minh nhiều lần ở các triển lãm đó. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788073/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.