So với Miêu Nhất Khoa hoặc là bất kỳ ai đang ngồi ở đây, tầm hiểu biết của Hoắc Khải đều sâu rộng hơn họ rất nhiều.
Cho dù là họ nói gì, anh đều có thể tiếp chuyện, hơn nữa những quan điểm mà anh nói ra sẽ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Cái nhìn sâu sắc như thế không phải ai cũng có thể tiện miệng nói mà cần một nền tảng kiến thức rất uyên bác cùng với kinh nghiệm trên thương trường và vốn sống dày dặn. Chỉ cần thiếu một yếu tố cũng không được.
Hoắc Khải còn khá trẻ, nếu chỉ có một trong ba yếu tố đó thì đã là người tài khó gặp rồi.
Nhưng anh lại hội tụ đầy đủ ba yếu tố thì đó mới là thiên tài.
Mấy người cùng với Hoắc Khải trò chuyện, bây giờ đang thầm nghĩ, không hổ là người học trò cuối cùng mà giáo sư chọn, rất thú vị.
Cuối cùng, những người trò chuyện cùng Hoắc Khải đều bất giác thân thiết với anh hơn. Mà những người không giao lưu với anh, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn nổi tò mò, muốn đi qua xem họ nói gì.
Điều không ngờ tới là ngày càng có nhiều người đi tới quanh Hoắc Khải.
Cứ thế, ba bàn người thì có đến một nửa qua nói chuyện với Hoắc Khải. Miêu Nhất Khoa có chút kinh ngạc nhìn cảnh này, cảm thấy như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày vậy.
Ông ta đã cố ý không quan tâm đến anh rồi, sao đám người này còn chạy qua nhỉ?
Nhưng nói thật lòng, vừa rồi ông ta nghe thấy quan điểm của Hoắc Khải về những vấn đề này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788070/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.