“Lợi nhuận có thể trả nhiều, nhưng quyền quản lý chúng ta phải tự nắm lấy. Nếu bọn họ muốn có được thì phải lấy lợi nhuận ra đổi, hai chọn một”, Hoắc Khải nói tiếp: “Bà cũng không cần phải lo họ sẽ lấy hết quyền quản lý đi, lấy đi càng nhiều thì lợi nhuận càng ít. Đối với chúng ta mà nói, cho dù là tiền hay là quyền thì nhiều thêm cái nào thì lãi lời cái đấy, lấy cái nào cũng như nhau cả thôi. Còn những người chi phụ kia thì quá tham lam. Thứ vốn dĩ không thuộc về bọn họ, lại chỉ mong cầm được càng nhiều càng tốt. Dần dà, bọn họ tự đi tranh giành lợi nhuận và quyền lợi, cứ như vậy, lại có lợi cho việc phân hóa của bà. Giờ thì bà có còn cảm thấy việc chi phụ tham gia cùng là chuyện không tốt không?”
Bà cụ không nói gì. Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được người của chi phụ tham gia cùng càng nhiều thì càng có lợi cho chi chính.
Tốt nhất là cả nhà họ Lý cũng tham dự vào, đến lúc đó thì sẽ thật sự phải phân định lại thế cục của cả gia tộc rồi.
Hoắc Khải cũng không nói nhiều nữa, bà cụ cũng không phải người không hiểu gì, có một số lời chỉ cần gợi ra đó là được.
“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi về nghỉ đây. Trước mắt thì mới chỉ đưa ra được một phương án, còn hai phương án nữa chưa xong”, Hoắc Khải nói.
“Đi đi”, bà cụ phẩy tay, dường như vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy. Trước khi Hoắc Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788052/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.