Ninh Thần đã đàm phán với bên kia một thời gian rồi, ý của bọn họ là hạ thấp giá cả của thực phẩm giảm cân, dùng giá cả đối lấy số lượng.
Thế nhưng Ninh Thần không đồng ý, từ đầu đến cuối cô luôn ủng hộ quan điểm của Hoắc Khải, giá cả chưa bao giờ là nguyên nhân chủ yếu để quyết định lượng tiêu thụ, nếu không thì hãng điện thoại nào đó sẽ chẳng đạt mức doanh thu cao nhất thế giới.
Đúng lúc Hoắc Khải gọi điện tới, Ninh Thần định hỏi ý kiến của anh.
Hoắc Khải ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất khiến người ta không mua đồ trên tàu là bởi vì nó giống với hàng vỉa hè, khó giành được lòng tin của mọi người. Nhất là loại thức ăn như thực phẩm giảm cân, nó liên quan đến sức khỏe của mọi người, giá cả lại đắt hơn cơm hộp bình thường. Bởi vì nghi ngờ như thế nên mới có ít người mua. Muốn giải quyết vấn đề này, cách đơn giản nhất là hình thành hiệu ứng thương hiệu, nói đơn giản hơn thì chính là quảng cáo”.
Trong mắt rất nhiều người, quảng cáo là một sự đầu tư vô dụng, chẳng thà dùng số tiền đó để sản xuất thêm nhiều sản phẩm hơn, hoặc là giảm lợi nhuận đi một chút.
Nhưng Hoắc Khải thì khác, anh đứng trên đỉnh núi quan sát sự đời, tất nhiên là anh hiểu rõ hiệu quả của quảng cáo, nó không phải là thứ hôm nay tung ra thì ngày mai sẽ có cả đống người đến mua.
Phải để lại hình tượng đáng tin trong tiềm thức của mọi người, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788051/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.