Lý Tinh Thanh còn nói sao được nữa?
Nếu nói bản thân có thể thì tức là phải chống lại tất cả mọi người ở đây.
Có ai mà không muốn làm gia chủ?
Lý Tinh Thanh là cái thá gì, có tư cách ngồi vào vị trí gia chủ không?
Nếu nói không thể thì khác nào thừa nhận với tất cả mọi người là bản thân không đủ năng lực?
Lý Tinh Thanh nhìn Hoắc Khải, trong mắt toàn là lửa giận. Cái thằng khốn này hỏi câu nào cũng là bẫy, khiến người ta trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong.
“Nếu không trả lời được thì chịu nốt đòn thứ ba nhé”, Hoắc Khải nói.
Sắc mặt Lý Tinh Thanh đã tái nhợt rồi. Ông ta dứt khoát nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.
Hoắc Khải cũng không nói nhiều mà vạng thẳng xuống, đánh vào vai trái của Lý Tinh Thanh.
Vai trái bị đánh hai lần liên tiếp, lần sau đau hơn lần trước. Lý Tinh Thanh cắn chặt răng, thở ra hít vào, không nói ra được nửa lời.
Cái bẫy giăng ngay trước mặt, lên tiếng chính là tự đi vào chỗ chết. Không chừng bà cụ còn đang chờ ông ta mở miệng để mượn cơ hội xử lý đấy.
Rõ ràng là bị đánh nhưng lại không thể trả đũa, cũng không nói trả được cái gì. Đây là lần đầu tiên Lý Tinh Thanh phải kìm nén như vậy.
Ông ta hoàn toàn không hiểu nổi. Tại sao chỉ sau tám năm không gặp, một đứa con hoang lại có thể gài bẫy người khác dễ dàng như vậy được.
Là do bà cụ dạy sao?
Thực ra bà cụ cũng đang rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788031/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.