“Anh không muốn nghe”, Hoắc Khải ấn vào vai cô và đẩy cô ngồi xuống sô-pha rồi nói: “Em đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, thả lỏng đi, anh xoa bóp vai và cổ cho em, sẽ tốt hơn cho việc nghỉ ngơi”.
“Nhưng mà…”
Ninh Thần như còn muốn nói gì, nhưng lại bị Hoắc Khải cắt ngang: “Không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi đi”.
Giọng nói của anh rất ôn hòa, nhưng mang theo một loại cảm giác không cho phép từ chối.
Ninh Thần bị khí thế này trấn áp, biết Hoắc Khải không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, bèn im lặng.
Mấy phút sau, Tào Hạc Minh đã đến bên ngoài phòng của bà cụ.
Lão ta gõ nhẹ vào cửa rồi chờ bà cụ đồng ý thì mới dám đẩy cửa bước vào.
Bà cụ đang ngồi trong phòng uống trà, bên cạnh là người làm đang bóc hạt dưa giúp để bà ta đỡ phải dùng răng cắn.
Hiện giờ bà ta đã gần tám mươi, tinh thần thì minh mẫn nhưng răng miệng thì không. Chỉ cắn hai cái hạt dưa thôi mà cũng đau nhức cả hàm răng, mà bà ta lại thấy nhân hạt dưa không ngon bằng vỏ nữa chứ.
Mấy bà cụ già lắm tiền đều sống nhàm chán vậy đó.
Tào Hạc Minh đi đến trước mặt bà ta, hơi hơi khom người. Lão ta không nói chuyện về Hoắc Khải trước mà vươn tay ra giúp bà cụ tách vỏ hạt dưa rồi nói: “Cứ tưởng bà đã nghỉ rồi cơ, không ngờ tinh thần vẫn tốt như vậy”.
“Cũng không phải là không muốn, chỉ là thằng nhóc Lý Thắng Bân vừa mới đi nên rảnh rỗi cắn hạt dưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788003/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.