Người phụ nữ bị Hoắc Khải đẩy ngã cũng gào lên theo: “Chó không sửa được tật đớp cứt, con hoang đúng là con hoang, không có chút văn hóa nào cả. Dám giương oai ở nhà họ Lý, mày cứ chờ đó!”
Ba người gào thét như thế, nhưng không có một ai dám lao lên đánh nhau với Hoắc Khải.
Ánh mắt vừa rồi đã chứng tỏ Hoắc Khải không phải kẻ dễ bắt nạt.
Có lẽ rất nhiều năm trước bọn họ có thể tùy ý hà hiếp chủ nhân của thân thể này, nhưng mấy năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi.
Không ai biết Hoắc Khải đã trải qua những gì ở bên ngoài. Về nhà mà dám ngông cuồng như thế, thật sự là bởi vì anh được thừa kế cổ phần của dòng dõi gia chủ, vậy nên mới không sợ hãi?
“Mày chờ đó!”
Ba người kia lại kêu gào vài câu nữa rồi mới dìu bạn mình rời khỏi đó.
Ninh Thần nhìn bọn họ với vẻ mặt lo lắng, sau đó nói với Hoắc Khải: “Anh như vậy không ổn lắm đâu, dù sao bọn họ cũng là họ hàng của anh mà. Vừa về nhà đã gây rắc rối, ngộ nhỡ bọn họ đi mách lẻo với người ta thật thì phải làm sao?”
“Mách thì mách, có gì phải sợ. Anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, nếu nơi này không chào đón chúng ta thì chúng ta đi là được”, Hoắc Khải tỏ vẻ thờ ơ.
Trong lòng anh rất nhẹ nhõm, nhưng Ninh Thần thì không thể hiểu nổi.
Đây là nhà họ Lý nức tiếng, bao nhiêu người muốn tới mà cũng không tới được. Nay anh đã tới được đây, nhưng lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788002/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.