Mà Phan Tư Mễ đã hỏi, thì anh cũng phải lắc đầu nói: "Không xấu". Phan Tư Mễ khịt mũi, đứng dậy đi tới chỗ anh nói: "Mấy người cứ luôn miệng nói một đằng làm một nẻo. Nếu đã thấy tôi đẹp như vậy, sao chưa bao giờ thấy anh chủ động gọi điện hay thỉnh thoảng đến đây gặp tôi. Lẽ nào chỉ đến cuối tuần thì anh mới dám lấy lý do chữa bệnh để ghé qua đây sao?"
"Không phải, chỉ là gần đây bận quá, không có việc gì quan trọng nên cũng không tiện làm gián đoạn công việc của cô", Hoắc Khải nói.
Phan Tư Mễ khịt mũi một lần nữa, đi tới trước mặt anh rồi đột nhiên ngồi lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ của Hoắc Khải: “Tôi nhớ có người đã nói, tốt hơn hết là đừng thách thức giới hạn của đàn ông. Nhưng mà tôi vẫn muốn thử thách cái giới hạn đó một lần nữa".
Hoắc Khải nhìn cô ta chằm chằm mà không lên tiếng ngay.
Phan Tư Mễ cũng không có ý định né tránh ánh mắt của Hoắc Khải, hai người cứ nhìn nhau như vậy, sau khoảng nửa phút thì Hoắc Khải mới nói: "Tôi không hiểu tại sao cô lại làm thế này".
Từ những lần tiếp xúc trước, Hoắc Khải đánh giá Phan Tư Mễ không phải là một người phụ nữ dễ chinh phục, đặc biệt là khi bản thân anh còn chưa thể hiện ra bất kỳ tín hiệu nào cho cô ta.
Nhưng người phụ nữ này lại mấy lần chủ động dính sát vào anh.
Hoắc Khải tự biết sức quyến rũ của anh tương đối cao, nhưng anh không quá tự phụ đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787967/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.