Sự coi trọng của Mục Thế Kiệt đối với Hoắc Khải đã vượt qua sự sùng bái thông thường, mà ông ta gần như đã được tái tạo lại. Nếu không có những nỗ lực lật ngược tình thế của Hoắc Khải, bây giờ ông ta có thể chỉ còn có vài trăm ngàn trong tay để tiếp tục hoài niệm quá khứ, hoặc suy sụp đến mức tự sát.
Vậy mà bây giờ ông ta chẳng những không phải tự tử, lại còn có trong tay hàng triệu đồng cổ tức. Còn hơn hai trăm ngày nữa là hết năm, lúc này đây, trong lòng Mục Thế Kiệt dường như đã không còn bình tĩnh, chưa có lúc nào mà ông ta ham muốn công việc hơn bây giờ.
Những kỳ vọng vô hạn về tương lai khiến cho ông ta cảm thấy như được trở lại thời trai trẻ.
Đó là thời kì luôn tràn đầy năng lượng, cho dù có làm gì cũng không ngại khó khăn.
Ông ta có thể cảm nhận được điều này không chỉ vì những lợi ích mà hoạt động giảm cân toàn quốc mang lại cho công ty, mà còn bởi phong độ của một người đàn ông trẻ hơn mình rất nhiều.
Rõ ràng không bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi hành động đều vô cùng thuyết phục.
Không chỉ Mục Thế Kiệt, nhiều người cũng có ý kiến tương tự, nhưng họ sẽ không trực tiếp bày tỏ như Mục Thế Kiệt, hoặc giả không có cơ hội để bày tỏ.
Nhân viên của công ty chi nhánh Giáp Tử cứ như vậy mà chăm chú nhìn theo chiếc xe đang rời đi.
Cuối cùng, Mục Thế Kiệt quay lại và vỗ tay lớn để bọn họ định thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787966/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.