“Còn anh? Ước mơ của anh là gì?”, Phan Tư Mễ hỏi. Hoắc Khải nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trầm mặc một lát mới nói: “Tìm lại tất cả những gì tôi đã mất”.
Phan Tư Mễ khẽ giật mình, cô ta không ngờ đó lại là câu trả lời của anh, liền bất giác hỏi: “Anh đã mất những gì?”
“Nếu tôi nói tôi thực chất là một cậu chủ giàu có, đã từng nắm giữ tài sản hàng trăm tỷ, chỉ cần ra lệnh là vô số người nghe theo, nhưng hiện tại tình cờ lạc tới đây, không vì chuyện gì khác, chỉ muốn uống rượu giải sầu, nói vậy thì cô có tin không?”, Hoắc Khải hỏi.
Phan Tư Mễ phản ứng lại, che miệng cười: “Anh đúng là khoe khoang, tài sản hàng trăm tỷ, anh có biết khái niệm đó nghĩa là gì không? Anh là đồ miệng lưỡi lắt léo, vậy mà Ninh Thần cứ nói với tôi anh là con người chân thật. Đối với tôi mà nói anh hoàn toàn là đồ lưu manh, mồm mép không có chút nào thành thật. Tôi không biết anh làm thế nào để lừa được Ninh Thần nữa. Nói nghe xem, anh có bí mật nào không, ví dụ như một vài cô nhân tình chẳng hạn”.
Hoắc Khải đương nhiên biết loại người như Phan Tư Mễ không đáng tin, nên anh chỉ nói tùy tiện vài câu.
Đôi khi nói sự thật với giọng điệu đùa cợt có thể giúp cho con người ta thư giãn đầu óc, không phải lo nghĩ quá nhiều.
Đối với câu hỏi của Phan Tư Mễ, Hoắc Khải rất tự nhiên mà lắc đầu nói: “Tôi mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787930/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.