Những năm gần đây, toàn thành phố này cũng chưa từng thấy lễ tang nào rầm rộ như vậy. Gần như tất cả mọi người đều bàn luận về chuyện của giáo sư Triệu. Mà sau khi càng nhiều người biết tin này xong thì lại càng ngưỡng mộ người trẻ tuổi được thừa kế tài sản của giáo sư. Mấy tỷ đấy…Không phải là phất rồi sao!
Khi thi thể của Triệu Vĩnh An được đẩy vào phòng hoả táng thì khắp nơi bắt đầu vang lên tiếng khóc khiến nhân viên của nhà tang lễ cũng phát run, đẩy xe không dám đẩy quá nhanh mà cũng không dám đẩy quá chậm.
Đẩy nhanh thì sợ bị những người này mắng cho, mà đẩy chậm thì cũng sợ bị ăn mắng.
Thậm chí, lúc hoả thiêu, họ cũng không dám có chút sơ sót nào, cẩn thận từng ly từng tí, thiêu nửa ngày mới mang tro cốt ra.
Hộp đựng tro cốt là do mấy người Đặng Vinh Hoa bỏ tiền ra mua gỗ trầm hương quý giá để tạo thành, giá trị không nhỏ.
Theo tính cách của Triệu Vĩnh An thì ông ấy không thích những thứ quá đắt tiền. Tuy rằng, ông ấy sưu tầm rất nhiều cổ vật, nhưng chủ yếu là để thưởng thức chứ không phải để dùng. Sau khi chết cũng đều quyên tặng cho quốc gia.
Những thứ giữ lại đều là đồ quý báu do tổ tiên truyền lại.
Trong lúc nói chuyện với Đặng Vinh Hoa, Hoắc Khải chắc chắn phán đoán của mình không sai.
Từ việc nhà bị cháy đến việc bị học sinh lật mặt đều là do ông ấy tự biên tự diễn.
Nói ra thì chuyện này thật sự có vi phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787917/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.