Dáng vẻ của Miêu Nhất Khoa quá khủng khiếp, khiến cho Ninh Thần bị doạ sợ, cô dùng hết sức mình để đẩy ông ta: “Ông đừng như thế, đừng…” Đặng Vinh Hoa và Thượng Toàn Minh cũng tiến lên trước, kéo Miêu Nhất Khoa ra.
Thạch Đông Phong lại nhìn Hoắc Khải, nói: “Tôi không quan tâm cậu thật lòng nghĩ như thế hay là có ý khác nhưng nếu thầy đã cho cậu quyền thừa kế, cậu nhận thì tốt còn không muốn thì vẫn phải nhận nó! Cậu có thể không thừa nhận nhưng mấy người chúng tôi sẽ đối xử với cậu như một người em. Hôm nay là ngày thầy quy tiên, tôi hi vọng không có bất kỳ người nào khiến thầy ấm ức!”
Thạch Đông Phong nói chuyện không hung hăng như Miêu Nhất Khoa, nhưng giọng điệu của ông ta thì lại rất cứng rắn.
Tuy Ninh Thần là một phụ nữ nhưng lúc này cũng cảm thấy tức giận.
Nào có chuyện như vậy, chúng tôi không muốn nhận lợi ích thì cũng là tội sao?
Hoắc Khải nhìn Thạch Đông Phong, sau đó lại nhìn di chúc của Triệu Vĩnh An, cuối cùng gục đầu xuống, tiếp tục ôm bài vị trong tay và nói: “Tôi cũng không muốn khiến ông ấy ấm ức”.
Thạch Đông Phong không rõ ý trong câu nói này của anh, rốt cuộc là đã thừa nhận thân phận hiện tại của mình hay chưa, nhưng ông ta không hỏi tới cùng mà cũng lười nghĩ.
Vừa rồi đã nói, cho dù Hoắc Khải nhận hay không thì họ cũng phải nhận, vì đây là việc cuối cùng mà Triệu Vĩnh An làm trước khi tạ thế.
Đừng nói là lưu lại một người thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787916/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.