Sau khi nhận tài liệu thông tin về cha mẹ của Vương Minh Hải từ Đường Trọng Vi, Hoắc Khải nói: "Cảm ơn". "Không cần cảm ơn, chính tôi mới phải nói lời xin lỗi anh. Nếu không phải tôi bảo anh lên xe, anh cũng sẽ không..."
Sự áy náy của Đường Trọng Vi khiến Hoắc Khải khẽ lắc đầu nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô, nếu quả thật có ai sai trong chuyện này, thì người đó chính là cô bạn thân của cô. Tôi không muốn bình luận quá nhiều về cô ta, nhưng nếu có thể, cô vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với cô ta thì hơn".
Đường Trọng Vi chỉ im lặng không nói gì.
Cô ấy giống như là viên ngọc sáng chói nhất của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, có vẻ như lúc nào cũng được nhiều người vây quanh, nhưng trên thực tế lại có rất ít bạn bè chân chính.
Người có thể như Lâm Xảo Mộng, chỉ đơn thuần kết bạn với cô ấy mà không quan tâm đến việc lấy lòng cô ấy, thật sự là vô cùng ít.
Cho nên Đường Trọng Vi rất trân trọng tình bạn như vậy. Chỉ là lần này Lâm Xảo Mộng thật sự đã phạm sai lầm lớn, suýt chút nữa đã giết chết một mạng người. Lời nhắc nhở của Hoắc Khải cũng không sai, với tính cách của Lâm Xảo Mộng, sớm muộn gì cũng sẽ gây thêm rắc rối. Đợi đến khi bản thân rơi vào nguy hiểm thì mới giữ khoảng cách với cô ta thì e là đã quá muộn.
Hoắc Khải cũng không nhiều lời, anh biết Đường Trọng Vi trông có vẻ mềm yếu nhưng thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787905/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.