Cầm chi phiếu trong tay, Hoắc Khải rời đi chẳng chút do dự. Nét mặt của Phùng Á Thu buồn bực, nói với Miêu Nhất Khoa: "Chủ tịch, người này quá lỗ mãng, tại sao ông còn cho anh ta thêm hai triệu nữa?"
“Bởi vì cậu ta dũng cảm, tôi rất thích loại người này”, Miêu Nhất Khoa gạt tro điếu xì gà, chống cằm ra hiệu cho cô ta nhìn vào màn hình máy tính rồi nói: "Và cậu ta cũng đã chứng minh được năng lực của mình".
“Có lẽ đó chỉ là may mắn”, Phùng Á Thu nói.
"May mắn cũng là một loại năng lực, có khi còn quan trọng hơn sự nỗ lực. Cái gọi là thành công cần ba phần nỗ lực, ba phần được quý nhân giúp đỡ, bốn phần còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn", Miêu Nhất Khoa xua tay nói: "Có nói cô cũng không hiểu, đi pha cho tôi một tách cà phê đi".
Phùng Á Thu rời đi theo lệnh ông ta, trong khi Miêu Nhất Khoa nhìn vào các cổ phiếu chạm nóc giới hạn hàng ngày trên màn hình máy tính với vẻ mặt thích thú: "Thú vị đây..."
Sau khi rời khỏi công ty, Hoắc Khải lấy điện thoại ra, nhìn mấy tờ chi phiếu trong tay.
Vé của các chuyến bay muộn nhất cũng đã được bán hết, muốn mua vé sớm nhất cũng phải chờ đến tám giờ sáng mai.
Điều này khiến Hoắc Khải rất không hài lòng với các hãng hàng không. Tại sao lại không có chuyến bay sau 0 giờ chứ?
Không vui thì không vui, Hoắc Khải rốt cuộc cũng phải chấp nhận thực tế.
Vài năm trước, trong một tháng xảy ra hai vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787896/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.