Hoắc Khải nhìn cô ta: “Tôi có thể hiểu câu này theo hướng cô đang ám chỉ tôi nên làm gì đó với cô?” “Anh thích hiểu theo cách này à? Vậy thì tôi nên nói với anh rằng anh đã hiểu đúng rồi, hay nên nói với anh rằng anh hiểu sai rồi?”, Phan Tư Mễ cười tít cả mắt và hỏi.
Hoắc Khải chậm rãi tiến lên phía trước một bước, thoáng đến gần hơn, tới khi hơi thở của anh gần như phả thẳng lên mặt Phan Tư Mễ mới gằn giọng hỏi: “Tôi hỏi cô thêm lần nữa, cô muốn dùng cách uy hiếp để giữ tôi ở lại à?”
“Đừng nói năng khó nghe thế chứ, tôi chỉ…”
Cơ thể Hoắc Khải đến gần thêm chút nữa, hai người gần như dính sát vào nhau, lòng bàn tay anh ôm gọn vòng eo mềm mại của người phụ nữ này. Giọng nói trầm thấp và khàn khàn vì kiềm chế: “Có biết giữ tôi lại sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Khí thế của anh quá mạnh, có cảm giác đè nén khó nói thành lời. Hơi thở chỉ có ở đàn ông xộc thẳng vào mũi khiến hô hấp của Phan Tư Mễ như ngưng lại, còn bàn tay to ở vùng eo với độ ấm bỏng rẫy khiến cơ thể cô ta run lên khe khẽ.
Tuy rằng từng yêu đương, cũng từng quen vài anh bạn trai ở nước ngoài, nhưng Phan Tư Mễ vẫn luôn giữ vững truyền thống của phụ nữ phương Đông, không dễ dàng trao đi trinh tiết của mình.
Đừng tưởng mọi khi cô ta tỏ ra phóng khoáng như thể cái gì cũng hiểu, trên thực tế chỉ là do yêu cầu công việc mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787886/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.