Nói một cách nghiêm túc, người đầu tiên bị dồn vào chỗ chết khi Hoắc Khải thực hiện chính sách thay đổi đầy cưỡng chế với công ty này chính là ông ta. Người khác sẽ nghĩ, Mục Thế Kiệt bán công ty rồi, còn Mục Thế Kiệt vừa phải làm hài lòng Hoắc Khải, vừa phải đối phó với sự bất mãn của cấp dưới, có thể nói là một cổ hai tròng.
Nhưng ông ta vẫn luôn tin rằng mình sẽ không nhìn nhầm người.
Nếu bán mất công ty rồi, tất nhiên phải đi theo con đường đã định.
Có lẽ không cần bao lâu nữa, họ sẽ phát hiện ra quyết định ngày hôm nay chẳng hề sai lầm!
Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Hoắc Khải và Ninh Thần đi kiểm tra công ty một lượt.
Lần này, các nhân viên không còn dùng ánh mắt tò mò và soi xét để đánh giá hai người nắm quyền mới của công ty nữa.
Trong đôi mắt của họ chỉ còn sự sùng bái và cuồng nhiệt. Làm việc bao nhiêu năm nay, không một quản lý nào có thể khiến họ tràn trề động lực giống như Hoắc Khải!
Máu huyết toàn thân như đang bùng cháy, chỉ muốn lập tức cắm đầu vào công việc.
Hoắc Khải không vì việc các nhân viên thể hiện sự yêu mến mình mà vội vàng hứa hẹn với họ bất cứ lợi ích nào.
Có một số điều có thể nói được, một số điều thì không.
Hễ nói ra sẽ phải làm, đã vậy còn chẳng thể thay đổi.
Bất cứ lợi ích nào được hứa hẹn vào lúc này cũng sẽ đi cùng công ty mãi mãi. Trong tình huống không cần thiết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787884/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.