Câu hỏi của Phan Tư Mễ khiến cho Hoắc Khải kinh
ngạc. Nhưng ngay sau đó, anh đã bước tới, đưa tay
nhấc cằm Phan Tư Mễ lên, đồng thời nói: “Nếu hỏi
giữa hoa hồng và mẫu đơn hoa nào đẹp hơn, thì vẫn
còn tùy vào cảm nhận của mỗi người. Câu hỏi của cô
như vậy là không đủ chặt chẽ”.
“Vậy còn hành động của anh, có nghiêm trang
không đây?”, Phan Tư Mễ hỏi.
Hoắc Khải bật cười, thu tay lại nói: “Thấy cô diễn
nghiêm túc như vậy, nên tôi cũng phối hợp chút thôi
mà”
Nét quyến rũ trên gương mặt của Phan Tư Mễ đã
biến mất một cách nhanh chóng, cô ấy nhìn Hoắc
Khải một cách rất nghiêm túc, sau đó nói: “Tôi nghĩ
Ninh Thần đã bị anh lừa dối. Cô ấy nói rằng anh là một
người trung thực. Nhưng tôi không thấy anh giống
như vậy”.
“Cô hãy nhìn mặt trời kia, vào thời gian nó lặn
xuống, rốt cuộc là nó gần cô hơn, hay là xa cô hơn?”,
Hoắc Khải hỏi.
“Nguy biện”, Phan Tư Mễ hừ một tiếng. Sau đó cô
ấy hơi duỗi người, khoe ra những đường cong xinh
đẹp, nói: “Bị anh nhìn thấu rồi, chẳng còn gì thú vị, về
nhà đi”.
“Không diễn nữa à?”, Hoắc Khải hỏi lại.
Hành động của Phan Tư Mễ vừa rồi nhìn thì tưởng
như trêu chọc nhưng thực chất là một phần của liệu
pháp tâm lý.
Cô ấy muốn dùng sự so sánh giữa vợ anh và người
ngoài để khơi gợi những ham muốn tiềm ẩn bên trong
của đàn ông. Chỉ là, phương thức như vậy trong mắt
Hoắc Khải thật sự rất thấp kém, mà anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787779/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.