“Chắc cô chưa từng làm tư vấn tâm lý liên quan
nhỉ? Hoặc là nói, từ trước đến nay, cô cũng không coi
chuyện này là một kiểu bệnh tâm lý. Nhưng một người
bị tổn thương về mặt tình cảm thì không thích hợp
đảm nhiệm vai trò bác sĩ tâm lý. Bởi vì hầu như tất cả
mọi người đều không thể nào tự đi ra từ tổn thương
tình cảm của mình”, Hoắc Khải nói.
“Anh nói xong chưa?” Phan Tư Mễ lạnh lùng nhìn
anh, nói: “Anh hiểu rất rõ về tâm lý học à? Giỏi như
thế thì tại sao vợ anh lại đưa anh đến tìm tôi?”
“Bởi vì cô ấy không hiểu tôi” Hoắc Khải nói: “Ít
nhất, tôi có thể nhìn ra cô không chuyên nghiệp cho
lắm. Đến bệnh của bản thân mình, cô còn chưa trị
được thì sao trị khỏi bệnh cho tôi. Hơn nữa, tôi thật sự
không có bệnh, cũng không cần trị liệu tâm lý”.
“Người có bệnh thì thường nói mình không bị
bệnh, giống như người uống rượu say thì chưa bao
giờ thừa nhận mình say”. Phan Tư Mễ đang nói, bỗng
nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ tức giận trên khuôn mặt
cô ấy dần biến mất, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi hiểu
rồi, anh cảm thấy quá xấu hổ, cho nên hi vọng dùng
cách này làm tôi tức giận mà từ bỏ trị liệu cho anh
sao? Phải thừa nhận là thủ đoạn của anh đạt hiệu quả
cao đấy. Tôi thật sự muốn anh mãi mãi trở thành một
người đàn ông vô dụng! Nhưng tôi không thể làm thế.
Bởi vì, tôi là bác sĩ tâm lý, không thể vì một chút mánh
khoé của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787778/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.