Lúc này, Hoắc Đình Viễn cũng tỉnh táo lại. Hắn ta thẹn
quá hóa giận, nói với gã đàn ông kia: “Còn đứng ở đó làm
gì! Đánh chết anh ta cho tôi! Có gì thì tôi lo hết! Đánh chết
đi!”
Gã đàn ông trung niên kinh hoảng nhìn Hoắc Khải. Bây
giờ tên thật của gã là Đổng Thiên Thanh, cái tên Đông Bát
Lượng này đã rất xa lạ với gã rồi. Nhưng dù có xa lạ cỡ
nào đi nữa thì nó vẫn đáng sợ như một cơn ác mộng vậy.
Bởi vì lúc gã được sinh ra thì chỉ nặng có tám lạng,
cho nên bị bố mẹ bỏ lại luôn ở bệnh viện không thèm
chăm sóc. Cũng may gã phước lớn mạng lớn, vẫn sống
tiếp như một kỳ tích.
Vì không tìm được bố mẹ, nên bệnh viện chăm sóc gã
khoảng một năm rồi đưa gã vào trại trẻ mồ côi.
Gã sinh sống ở trại trẻ mồ côi từ hồi đó. Năm gã lên
sáu, có một kẻ gian lẻn vào trại trẻ mồ côi trộm đồ và đã
bị bắt. Lúc tên trộm được thả ra thì đã phóng hỏa đốt
sạch trại trẻ mồ côi để trả thù.
Tất cả mọi người ở trại trẻ mồ côi đầu bỏ mạng, ngoại
trừ Đổng Thiên Thanh khi ấy lén trốn ra ngoài bắt ếch.
Khi gã xách một thùng ếch nhỏ, chuẩn bị quay về
trong vinh quang thì đã thấy lửa cháy ngập trời. Gã sửng
sốt hồi lâu, nhưng lại không chảy bất cứ một giọt nước
mắt nào.
Sau đó, gã từ chối đến trại trẻ mồ côi khác, lấy tiền
cứu trợ tạm thời đến trường dạy võ và học ba năm ở đó.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787773/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.