Liêu Gia Tường nghiến răng nghiến lợi, nét mặt thiếu 
tự nhiên nói với Hoắc Khải: “Nói thế nào thì ông ta cũng 
đã bị tông trúng rồi, mau tính chuyện bồi thường đi”. 
“Nghe rõ chưa, mau bồi thường đi!”, lão già kia càng 
đắc ý kêu la. 
Hoắc Khải liếc lão già một cái, sau đó nhìn về phía 
Liêu Gia Tường nói: “Bồi thường cho ông ta tiền cũng 
không phải là không thể, vấn đề nằm ở chỗ, cầm số tiền 
này các người không cảm thấy phỏng tay hay sao?” 
Liêu Gia Tường hơi giật mình nói: “Tiền không phải 
cho tôi. Là cho…” 
“Tôi biết là tiền sẽ đưa cho ông ta, nhưng phải qua tay 
anh thì ông ta mới có thể nhận được phần còn lại. Như tôi 
đã nói trước đó, có ít nhất ba camera ở đây để xem lại mọi 
thứ tại thời điểm xảy ra sự việc. Anh cảm thấy nếu như tôi 
chấp nhận chịu phạt, sau đó sử dụng video giám sát làm 
bằng chứng thì kết quả sẽ là gì? Hay anh nghĩ là tôi sẽ 
không làm như vậy?”, Hoắc Khải hỏi. 
Sắc mặt của Liêu Gia Tường ngay lập tức trở nên khó 
coi, nếu như Hoắc Khải thật sự làm như vậy, kết quả nhẹ 
nhất chờ anh ta cũng là quyết định cho thôi việc. 
Nếu vì thời gian xử lý vi phạm dẫn đến thương tích cá 
nhân hoặc tử vong thì cũng quá đủ anh ta bị kết án. 
Một người khác bước tới nói nhỏ: “Người anh em này, 
chú hai của ông ta là người gác cổng của giáo sư Triệu 
Vĩnh An, có quan hệ đặc biệt tốt với ông ấy. Anh biết giáo 
sư Triệu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787767/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.