Nửa giờ sau, Triệu Vĩnh An trở về dinh thự của
mình ở trung tâm thành phố.
Cái gọi là dinh thự, thực chất chính là một biệt thự
tư nhân.
Nơi này thuộc về một khu quy hoạch cũ, vốn đã
sớm nên phá bỏ và di dời đi nơi khác.
Nhưng danh tiếng của Triệu Vĩnh An quá lớn, biệt
thự này lại là nhà tổ của ông ấy, người khác không
đền bù cho ông ấy nổi, nhất thời cũng không có ai
dám hành động hấp tấp.
Thật ra đối với Triệu Vĩnh An mà nói, nơi đây dù có
là nhà tổ hay không, ông ấy cũng hoàn toàn không
quan tâm.
Bởi vì mặc dù học trò của ông ấy có mặt ở khắp
mọi nơi, nhưng vào năm ông ấy sáu mươi tuổi, cùng
với gia đình đi du lịch nước ngoài, lại gặp phải một
trận lở đất.
Một nhà già trẻ có năm người, ngoại trừ ông ấy ra,
tất cả đều bỏ mạng.
Triệu Vĩnh An từ đó đột ngột trở thành một người
cô độc, không có con cháu thừa kế, vì vậy ông ấy
cũng không hề coi trọng sản nghiệp của mình.
Nhưng có một tin đồn cho rằng Triệu Vĩnh An có ý
định thu nhận một người học trò trước khi chết, sau
đó đem tất cả gia sản cùng mạng lưới giao thiệp
truyền lại cho người đó.
Tin tức này không bao giờ được Triệu Vĩnh An
thừa nhận, nhưng nó đã lan rộng trên khắp đất nước
trong vòng hai năm qua.
Tuy chỉ là nhà văn, nhưng ông ấy lại giàu có ngoài
sức tưởng tượng.
Chỉ nói đến căn nhà cổ trăm năm của ông ấy đã là
vô giá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787761/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.