“Thực ra có rất nhiều thứ đều là chịu ảnh hưởng từ
tâm lý, trước đây anh có từng bị ngã không? Kiểu
nghiêm trọng một chút ấy”. Phan Tư Mễ hỏi.
Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Không”.
“Thế thì có từng xem những video liên quan đến
việc ngã bị thương không, ví dụ như đầu lìa khỏi cổ,
rất máu me, làm anh đến bây giờ vẫn không quên
được ấy” Phan Tư Mễ lại hỏi.
Hoắc Khải vốn định nói không có, nhưng lại do dự
một chút rồi trả lời: “Hồi trước từng xem một video, có
một cậu trai trẻ lái xe máy đâm vào xe buýt, thảm
thương lắm”.
Phan Tư Mễ cúi đầu ghi chép vào quyển sổ, sau
đó lại đặt thêm mấy câu hỏi nữa.
Ninh Thần đi mua nước không mất nhiều thời gian,
tầm khoảng 5 phút sau là đã quay lại.
Ninh Thần cầm 3 chai nước lên tầng, đi đến gần
hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cũng ổn đấy”, Phan Tư Mễ cười híp mắt, đứng
dậy nói: “Tình trạng của anh ấy không tệ đâu, có thể
chỉ là do một vài chướng ngại tâm lý đơn giản, mỗi
tuần đến đây một lần để làm trị liệu tâm lý, chắc là rất
nhanh sẽ khỏe lại thôi”.
“Thật hả, thế thì tốt, Ninh Thần nghe xong thở
phào một hơi.
Cô đưa cho Phan Tư Mễ một chai nước, rồi lại cầm
một chai khác đưa cho Hoắc Khải, hỏi: “Cô bạn thời
đại học này của em được phết đấy chứ?”
“Cũng được, chỉ là có hơi thích lái xe thôi” Hoắc
Khải cười đáp.
“Lái xe?”
Ninh Thần rõ ràng là không hiểu lắm về ý nghĩa
khác của từ này, Phan Tư Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787759/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.