Cố Phi Dương không để cho Hoắc Khải giúp đỡ mà 
tự mình đứng lên, cúi người nhặt cái xô lau trên mặt 
đất, vừa lau vừa nói: “Là anh Lý đó à, thật xin lỗi, tôi 
không để ý anh bước tới đây”. 
Mặc dù không biết tại sao, nhưng Hoắc Khải có 
thể cảm nhận được rõ ràng thái độ cố ý xa lánh anh 
của Cố Phi Dương. 
Do dự một chút, Hoắc Khải mới hỏi: “Văn Văn dạo 
này học hành thế nào? Đã lâu rồi tôi không gặp cô 
bé”. 
Anh không hỏi thăm đến Cố Phi Dương, cũng 
không quan tâm đến kết quả của vụ kiện. Bởi vì anh 
biết, tất cả những điều này đều có thể kích động đến 
lòng tự trọng mong manh của người phụ nữ trước mặt 
anh. 
Cố Phi Dương thu dọn đồ đạc rồi trả lời: “Cảm ơn 
anh Lý đã quan tâm, Văn Văn rất tốt. Nếu không có 
việc gì, tôi còn phải làm việc nên tôi đi trước đây. Hẹn 
gặp lại anh sau”. 
Nói xong, Cố Phi Dương quay lưng rời đi. Bước đi 
một cách kiên quyết, cô ấy thậm chí còn không cho 
Hoắc Khải cơ hội hỏi xem cô ấy có cần sự giúp đỡ hay 
không. 
Lúc này Ninh Ngọc Lâm cũng đi ra khỏi văn 
phòng, nhìn thấy Hoắc Khải đang đứng ở đó thì kêu 
lên: “Này, anh rể, anh còn chưa đi sao?” 
“Vừa rồi tôi gặp mẹ của bạn học Đường Đường 
nên có nói với nhau vài câu” Hoắc Khải chỉ cho Ninh 
Ngọc Lâm thấy Cố Phi Dương và hỏi: “Cậu gặp cô ấy 
lần nào chưa?” 
Ninh Ngọc Lâm chỉ nhìn thấy bóng lưng liền nói: 
“Em gặp rồi, cô ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787751/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.