“Nếu là chuyện không thể làm được, em đây cũng
không dám gọi điện cho ông anh đâu! Nhưng em tin là
một ngày nào đó, ông anh sẽ tự hào vì có thằng em
này!“ Hoắc Khải nói.
“Sao đột nhiên cậu không khiêm tốn nữa vậy,
ngược lại làm anh không quen à nha!” Hạ Hoằng Viễn
cười lớn nói: “Nhưng thế cũng tốt, thanh niên trai
tráng cần chút nhuệ khí, giống như cậu đánh gục
Tang Thu Dương vậy. Đời người được mấy mùa thu, sợ
quái gì chứ!”
Hai người nói chuyện khá thoải mái, tới khi lên máy
bay, Hạ Hoằng Viễn vẫn còn vẫy tay từ xa: “Chú em,
rảnh thì nhớ liên lạc với ông anh đây, nhớ tìm anh
uống vài ly đấy!”
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Hạ Hoằng Viễn, Cơ
Hương Ngưng có chút hâm mộ: “Phó hội trưởng Hạ
đối xử với anh tốt đó!”
“Đúng vậy, nên càng thấy áy náy với ông ấy!”
Hoắc Khải thở dài.
“Áy náy với ông ấy? Anh làm gì có lỗi với người ta
tồi?” Cơ Hương Ngưng tò mò hỏi.
“Không có gì. Tôi đã làm phiền ông ấy quá nhiều
thôi!” Hoắc Khải đáp cho có.
Cơ Hương Ngưng ồ một tiếng rồi nói: “Nhưng phó
hội trưởng Hạ đánh giá anh rất cao, còn so sánh anh
với ngôi sao đầy triển vọng của nhà họ Hoắc”.
Hoắc Khải quay qua nhìn cô: “Sao? Cô cảm thấy
không so được à?”
“Tất nhiên là không so được!”, Cơ Hương Ngưng
lại nói thẳng: “Tôi thừa nhận là năng lực cá nhân của
anh rất xuất sắc, thậm chí còn vượt qua dự đoán của
tôi. Nhưng Hoắc Khải là người nào? Trong mắt nhiều
người, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787750/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.