Được ăn cơm cùng bàn với tổng giám đốc công ty
là vinh hạnh của Hồ Tử Hàng, sau này cũng có thêm
vốn liếng để khoác loác trước mặt đồng nghiệp.
Nhưng tình huống ngượng ngùng xảy ra trước đó
khiến cậu ta khá xấu hổ.
Lễ mề mãi, cuối cũng cũng ngồi xuống.
Nhưng bây giờ cậu ta yên lặng hơn nhiều so với
lúc mới đến.
Đối với những nhân viên nhỏ bé như vậy, bình
thường Phương Xương Thịnh cũng ngại để ý. Nhưng
đứa trẻ này dù sao cũng có chút quan hệ, là con nhà
hàng xóm, láng giềng với Hoắc Khải nên Phương
Xương Thịnh rảnh rỗi thì nói vài câu với Hồ Tử Hàng
cũng không sao.
Ví dụ: công việc thế nào, có vấn đề gì cần gã ta
giúp đỡ hay không.
Hồ Tử Hàng được quan tâm đến phát hoảng, liên
tục lắc đầu, tỏ vẻ mình ở công ty không có vấn đề gì.
Phương Xương Thịnh còn cho rằng vốn dĩ tính
cách của cậu ta là như thế, cười ha ha nói: “Xem ra
cậu sống khá hướng nội, như thế không ổn. Làm nghề
như chúng ta, phải nói to, rõ ràng, khiến cho người
khác cảm thấy tràn đầy khí thế, chứ không thể yểu
điệu như mấy cô gái được”.
Gương mặt Hồ Tử Hàng đỏ bừng. Cậu ta nào có
hướng nội gì đâu, mười phút trước chỉ thiếu nước
khiến Ninh Quốc Năng tức đến lật bàn.
Nhưng lời của Phương Xương Thịnh nói, cậu ta
nào dám sửa lại, chỉ có thể cúi đầu mà nghe.
Bữa cơm này vốn là món quà cảm ơn của nhà họ
Ninh để nhờ đến sự giúp đỡ của Hồ Tử Hàng. Kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787741/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.