Chương trước
Chương sau
Biểu cảm kinh ngạc của Đặng Tuấn Mai khiến Ninh
Thần rất muốn cười, đồng thời cũng cảm nhận được
một thứ cảm xúc có tên là tự hào.
Người đang đứng trước cửa kia khiến một kẻ từng
cực kỳ khinh miệt anh ấy phải tâm phục khẩu phục,
đó là chồng của côi!
Cho dù Hoàng Kiệt Hảo cũng chẳng phải nhân vật
tầm cỡ gì ghê gớm lắm, nhưng đối với một người từng
phải sống những ngày tháng nhịn nhục quá lâu như
Ninh Thần, như thế này là đủ phấn chấn rồi.
Cô mỉm cười và gật đầu: “A Phong đang phát triển
mảng kinh doanh, nhất là kinh doanh online, anh ấy
giỏi lắm. Ngọc Lâm chưa nói với mẹ hả? Bình nóng
lạnh do công xưởng của thằng bé mới sản xuất ra
không bán được, phải nhờ vào A Phong mới có một
đơn hàng lớn. Đến cả việc mở cửa hàng Taobao lần
này cũng có công của A Phong giúp đỡ nên sếp
Hoàng trong xưởng mới đồng ý”.
Những chuyện ấy đương nhiên Ninh Ngọc Lâm
từng kể rồi, mà không chỉ kể một lần.
Nhưng khi ấy Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai
Chương 56: Cảnh giới
đều nghĩ rằng con trai mình đang nói dối.
Đâu phải họ không biết bản lĩnh của Lý Phong đến
đâu? Anh cãi nhau với người ta còn không rành rọt,
làm kinh doanh kiểu gì.
Bây giờ, sự hoài nghỉ trong lòng Đặng Tuấn Mai đã
giảm đi rất nhiều.
Con trai có thể lừa dối ông bà, con gái cũng có thể
lừa dối ông bà, nhưng Hoàng Kiệt Hảo sẽ không làm
vậy.
Chàng thanh niên này từng có tâm tư thế nào với
con gái mình, họ biết rõ như lòng bàn tay.
Ngày nghe tin Ninh Thần gả cho Lý Phong, Hoàng
Kiệt Hảo ở nhà đập vỡ luôn chiếc máy tính, nhiêu đó
đủ thấy anh ta phẫn nộ tới mức nào.
Ai cũng có thể giúp Lý Phong đi lừa người khác,
chỉ riêng Hoàng Kiệt Hảo không có khả năng này.
“Đúng là đã xem thường cậu ta quá rồi!” Đặng
Tuấn Mai quay đầu lại và nói.
“Trước kia anh ấy thiếu cơ hội để thể hiện bản
thân, thực ra cũng phải trách con, tạo áp lực cho anh
ấy quá, cứ bắt anh ấy phải làm những công việc
không phù hợp. Nếu sớm biết anh ấy giỏi kinh doanh
như thế đã không ép anh ấy đi làm lái xe rồi” Ninh
Thần thở dài.
Chương 56: Cảnh giới
“Con đang nhắc tới cô bạn cùng lớp rất giàu đó
hả?” Đặng Tuấn Mai hỏi.
“Vâng, nhưng đợt này biểu hiện của A Phong rất
xuất sắc, Hương Ngưng thăng chức cho anh ấy làm
trợ lý tổng giám đốc, không cần làm lái xe nữa rồi”,
Ninh Thần đáp.
Đặng Tuấn Mai càng thêm kinh ngạc, trợ lý tổng
giám đốc ư?
Bà cũng biết đôi điều về Cơ Hương Ngưng, chí ít
bà biết rằng nhà họ Cơ là một trong những gia tộc lớn
có số có má ở đất nước này.
Cho dù Cơ Hương Ngưng chỉ quản lý một công ty
con, nhưng vị trí trợ lý tổng giám đốc nghe thế nào
cũng hay ho hơn lái xe nhiều.
Vả lại, có thể làm trợ lý tổng giám đốc ở công ty
như thế, chắc chắn phải có bản lĩnh nhất định. Không
ai có thể cất nhắc một tên vô dụng lên vị trí cao như
thế chỉ vì quan hệ bạn bè cùng lớp.
Hoắc Khải của ngày hôm nay đem đến quá nhiều
ngạc nhiên cho Đặng Tuấn Mai.
Còn về Ninh Quốc Năng, ông há hốc miệng, qua
một hồi lâu vẫn chưa ngậm lại được.
Thằng nhóc Hoàng Kiệt Hảo này uống nhầm thuốc
à?
Chương 56: Cảnh giới
Kia là Lý Phong đấy, sao cháu nói chuyện hăng hái
với nó thế?
Quan trọng nhất là họ nói về thương mại điện tử gì
đó, Lý Phong có hiểu được không?
Tóm lại Ninh Quốc Năng không hiểu gì, nhưng ông
nhìn ra được, hình như Hoắc Khải rất am hiểu.
Nếu không, làm sao Hoàng Kiệt Hảo có thể nói
chuyện tâm đầu ý hợp với nó như thế được.
Do ba người này đứng ngoài cửa nói chuyện rất
ảnh hưởng tới trải nghiệm mua sắm của khách hàng
khác nên Ninh Thần bèn bước tới: “Vào nhà đi chứ,
nói chuyện cả nửa ngày rồi, ăn chút hoa quả cho
nhuận giọng”.
Ninh Thần bước đến khiến tiếng nói chuyện bỗng
chốc im bặt.
Hoàng Kiệt Hảo nhìn cô với vẻ khá lúng túng, sau
cùng chỉ gọi một tiếng: “Ninh Thần!”
Từng có biết bao lần, cô gái nhà hàng xóm này là
cô dâu trong mơ của anh ta. Chính tay Lý Phong đã
đập nát giấc mơ này.
Mấy năm nay, Ninh Thần ít khi quay về, bây giờ
gặp lại, Hoàng Kiệt Hảo vẫn có cảm giác như mới
ngày hôm qua thôi.
Nếu đổi lại là lúc khác, anh ta sẽ nhận lời mời của
Chương 56: Cảnh giới
Ninh Thần ngay. Cho dù cả hai đã không thể đến
được với nhau nữa, nhưng để chọc tức Lý Phong, anh
vui vẻ làm vậy.
Nhưng hôm nay, Hoàng Kiệt Hảo sẽ không làm
thế.
Chỉ qua một lúc, nguồn kiến thức dồi dào cùng
cách phân tích đặc sắc của Hoắc Khải đã gợi ý anh ta
rất nhiều, đồng thời anh ta cũng cảm nhận được, con
mọt sách này không còn vô dụng như lúc trước.
Chí ít là trên lĩnh vực thương mại điện tử, anh có
kiến giải siêu phàm, đến cả một chuyên gia như anh
ta cũng thấy hổ thẹn vì không sánh bằng.
Trước kia Hoàng Kiệt Hảo còn hoài nghi trang giao
diện Taobao kia rốt cuộc có phải Hoắc Khải làm hay
không, bây giờ anh ta không còn nghỉ ngờ gì nữa.
Một số việc có thể làm giả được, nhưng kiến giải
và tranh luận ngay tại chỗ đâu thể dựa vào việc học
thuộc lòng chứ.
Tính tình Hoàng Kiệt Hảo rất kiêu ngạo, người như
anh ta rất khó thuyết phục, nhưng một khi đã thấy tin
tưởng và khâm phục, sẽ nhanh chóng đặt mình vào vị
thế thấp nhất.
Cho nên, khi anh ta vô thức thấy bội phục kiến
thức của Hoắc Khải, chút suy nghĩ trong lòng cũng
Chương 56: Cảnh giới
nhanh chóng tiêu tán hết.
“Thôi vậy, ban nãy nói nhiều điều như thế, trong
lòng tôi có kha khá kế hoạch, phải nhanh chóng về
nhà viết nó ra”. Hoàng Kiệt Hảo lắc đầu, từ chối lời
mời của Ninh Thần.
Điều này khiến Ninh Thần thấy khá bất ngờ. Cô
biết Hoàng Kiệt Hảo có hảo cảm với mình, cũng từng
theo đuổi cô bằng hành động thực tế, chẳng qua sau
cùng hai người vẫn không đến được với nhau.
Tuy không yêu Hoàng Kiệt Hảo, nhưng Ninh Thần
vẫn có tình cảm với người đàn ông lớn lên cùng mình
như một người anh trai.
Nếu không, cô cũng sẽ không chủ động mời anh
ta vào nhà.
“Anh ấy rất được đấy!” Hoàng Kiệt Hảo đột nhiên
nói.
“Hả?”, Ninh Thần chưa kịp hiểu ra.
“Ý tôi nói là trên phương diện kinh doanh, anh ấy
rất được đấy, giỏi hơn tưởng tượng của tất cả chúng
ta nhiều. Về điểm này thì tôi tự nhận mình không bằng
anh ấy”. Hoàng Kiệt Hảo nói tiếp.
Ninh Thần càng thêm kinh ngạc, không ngờ
Hoàng Kiệt Hảo sẽ nhận thua một cách thẳng thắn
như vậy.
Chương 56: Cảnh giới
Sau đó, Hoàng Kiệt Hảo nhìn về phía Hoắc Khải,
nghiêm túc nói với anh: “Nhưng điều này cũng không
có nghĩa là tôi đã thua. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng chứ.
Tương lai nhất định sẽ giỏi hơn anh! Từ trước kia đến
sau này, nhất định sẽ giỏi hơn anh. Cho nên anh đừng
có mà chủ quan, nếu anh đối xử với Ninh Thần không
tốt, hoặc vẫn không được việc gì, sớm muộn cũng sẽ
có ngày…”
“Khụ khụ…, Ninh Ngọc Lâm đứng ở bên cạnh ho
mạnh vài tiếng.
Giọng nói của Hoàng Kiệt Hảo lập tức im bặt. Anh
ta không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ thì đám đông ai
cũng hiểu.
Hoắc Khải cười cười, giơ tay ra với anh ta: “Tôi hi
vọng anh có thể giỏi giang hơn nữa, như thế thì sự
nghiệp của Ngọc Lâm cũng sẽ có bước phát triển lớn
nhờ công lao giúp đỡ của anh. Còn về những chuyện
khác, anh có thể yên tâm. Chỉ cần tôi còn sống, sẽ
không để bất kỳ ai tổn thương cô ấy, bao gồm cả
chính tôi”.
“Nếu như anh không làm được…”
“Không có chuyện nếu như” tuy Hoắc Khải vẫn
đang cười, nhưng giọng điệu của anh tràn ngập khí
phách đến khó tin: “Lời tôi đã nói ra, chắc chắn sẽ làm
được!”
Chương 56: Cảnh giới
Hình thể của anh rõ ràng khá gầy gò, nhưng khi
nói ra câu này, bỗng cho người ta cảm giác cao lớn
mạnh mẽ dị thường.
Ninh Thần đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn góc
nghiêng nghiêm túc của anh, cảm giác bình an không
thể nào diễn tả bằng lời ấy khiến khóe miệng của cô
khẽ nhếch lời.
Một bàn tay chầm chậm khoác lấy cánh tay của
Hoắc Khải, ngả vào vai người đàn ông này, Ninh Thần
mỉm cười nói với Hoàng Kiệt Hảo: “Tôi tin anh ấy!”
Nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Ninh Thần,
Hoàng Kiệt Hảo chỉ có thể cười khổ. Anh ta biết mình
thua rồi, thua một cách triệt để, đã vậy gần như
không còn bất kỳ cơ hội nào để lật ngược tình thế.
Khi Lý Phong vô dụng, anh ta đã không thể cướp
được Ninh Thần, bây giờ người đàn ông này chẳng
khác nào con mãnh hổ thức tỉnh sau giấc ngủ dài, bản
thân anh ta làm gì còn cơ hội?
Thở dài trong lòng, Hoàng Kiệt Hảo giơ tay ra, siết
tay Hoắc Khải: “Hi vọng anh có thể làm được!”
“Anh sẽ nhìn thấy thôi!” Hoắc Khải dõng dạc đáp.
Không ít khách khứa trong cửa hàng quay đầu
nhìn ra, khi nói năng hay hành động, Hoắc Khải có
một loại phong thái rất bất phàm, thu hút sự chú ý
Chương 56: Cảnh giới
của người khác.
Phong thái là biểu hiện hoàn toàn tự nhiên của nội
tâm và phong độ, không thể giả bộ được, cũng không
thể diễn trò được.
Từ biểu cảm, tư thế, ngôn ngữ đến giọng điệu của
anh đều chứng minh cho tất cả mọi người thấy, đây là
một người đàn ông có tỉnh thần và phong thái đạt tới
trình độ nhất định.
Tuy rằng không thể tiêu sái đến độ không nhiễm
bụi trần, nhưng Hoắc Khải đứng đó lại cho người ta
cảm giác đáng tin cậy.
Hoàng Kiệt Hảo rời đi trong tâm phục khẩu phục.
Anh ta tự nhận, nếu đổi lại là mình, anh ta không làm
được, cũng không thể thản nhiên và bình tĩnh nói
chuyện với một tình địch như vậy được.
Thậm chí trong lòng anh ta còn thấp thoáng cảm
giác chán chường.
Không chỉ vì Hoắc Khải đã chinh phục anh ta trên
phương diện thương mại điện tử, mà vì phong thái của
Hoắc Khải cảm nhận được sự khinh thường đến từ
một đẳng cấp khác.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Khải không hề đối đãi với
anh ta như một tình địch. Là độ lượng đấy, nhưng
cũng là khinh thường.
Có lẽ trong lòng người đàn ông này, anh ta cũng
chỉ là một anh hàng xóm thôi.
Đi xa hơn mười mét, Hoàng Kiệt Hảo quay đầu
nhìn lại, vẫn thấy Ninh Thần đang dựa vào người Hoắc
Khải mà vẫy tay với mình.
Nụ cười trên gương mặt cô ấy vẫn rõ nét, có thể
nhìn ra được, bây giờ cô ấy rất vui.
Có lẽ cô ấy không hề lấy nhầm chồng, nếu không
thì đào đâu ra nụ cười xuất phát từ nội tâm này?
Âm thầm gửi lời chúc phúc tới giấc mơ thuở thiếu
thời của mình, Hoàng Kiệt Hảo quay đầu đi, tiếp tục
tiến về phía trước, không bao giờ ngoảnh lại nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.