Sự việc càng có khả năng chân thực, Ninh Thần càng không thể hiểu nổi.
Chưa được bao lâu, Ninh Ngọc Lâm dẫn Đường Đường bước ra, thấy Ninh Thần vẫn đứng ở đó bèn nhắc: “Chị, chị đờ đẫn ra đó làm gì, mau rửa tay rồi đi ăn cơm đi!”
Ninh Thần quay đầu nhìn về phía cậu ta, không hề nhúc nhích, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Ngọc Lâm, em nói thật cho chị nghe, hai người đang làm trò quỷ gì thế?”
“Gì mà trò với chẳng quỷ?”, Ninh Ngọc Lâm không hiểu lắm.
“Trước kia em ghét anh ấy như thế, sao bây giờ...”
“Khụ, chị đang nói đến chuyện này hả?”, nhắc đến chuyện trước kia, Ninh Ngọc Lâm cũng thấy lúng túng. Cậu ta gãi gãi đầu: “Trước kia chẳng phải vì em không biết Lý... không biết anh rể làm kinh doanh giỏi đến thế hay sao? Chị, chị không biết đó thôi, hôm nay anh rể đỉnh cực kỳ. Em có một vị khách, vốn tưởng phen này toang rồi, thế mà anh ấy nói chuyện với người ta một lúc, chị đoán xem? Người ta đặt hàng một triệu năm trăm ngàn tệ luôn! Há há há, làm tổng giám đốc của bọn em sợ vỡ mật. Chuyện khác thì không nói, chứ riêng khoản kinh doanh, anh rể đúng là một tay cừ khôi luôn, hết chỗ chê!”
Ninh Thần càng nghe càng thẫn thờ, đơn đặt hàng một triệu rưỡi?
Con số này khiến bộ não của cô “chết máy”, Lý Phong có bản lĩnh như vậy ư?
“Còn nữa nhé, cửa hàng Taobao mà chị mở, chị biết hôm nay báo được bao nhiêu tiền không?”, Ninh Ngọc Lâm tự hỏi rồi tự trả lời luôn, cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/157668/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.