Hoắc Khải dở khóc dở cười, rốt cuộc đây là đang khen
hay đang chửi đểu người khác vậy?
Ngay sau đó, Ninh Ngọc Lâm đưa Hoắc Khải tới kho
hàng của xưởng
Trước cửa kho chỉ có một ông bảo vệ già đang ngồi
phơi nắng.
Ninh Ngọc Lâm nhìn đồng hồ, rồi bảo với Hoắc Khải:
“Anh đứng đây đợi tôi, tôi đi gặp tổng giám đốc”.
“Nếu lỡ khách hàng tới thì sao?”, Hoắc Khải hỏi, giờ
chỗ này không có nổi một nhân viên, chả nhẽ để cho ông
bảo vệ 60, 70 tuổi kia tiếp khách à?
“Nếu có khách tới thì anh cứ tiếp giùm đi, không phải
anh từng học Tâm lý học sao, ít nhất sẽ biết cách kéo dài
thời gian chứ. À đúng rồi, đừng có mà nói linh tinh với
khách, nếu làm hỏng đơn này, anh chết chắc với tôi đó!”,
Ninh Ngọc Lâm uy hiếp.
Hoắc Khải bất lực nhìn cậu ta, còn Ninh Ngọc Lâm
cũng không có ý định dài dòng thêm nữa, nói xong liền
vội vã chạy về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đằng nào cũng không có việc gì làm, Hoắc Khải liền đi
thăm thú nhà kho, vì Hoắc Khải được Ninh Ngọc Lâm đưa
tới nên ông bảo vệ già cũng mặc kệ anh.
Trong kho chất đống rất nhiều sản phẩm mới, lượng
hàng tồn cũng khá nhiều, cách đó không xa, máy móc vẫn
đang chạy liên tục. Có thể thấy, bây giờ nhà máy đang
phải chịu áp lực rất lớn.
Máy móc thì phải hoạt động liên tục, mà sản phẩm lại
không bán được, chẳng trách chỉ có đơn hàng mấy chục
ngàn thôi cũng làm Ninh Ngọc Lâm vui mừng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/157664/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.