Ước chừng một phút sau, trong khung chat xuất hiện
lời đáp của đối phương: “Ha ha, tôi biết rồi, sản phẩm của
mấy người thật sự không tệ, để tôi nghĩ thêm xem sao”.
Ha ha là có ý gì, Ninh Ngọc Lâm cũng biết những lời
này đều là dối gạt cả.
Nhìn câu nói khách sáo này của đối phương, cậu ta
nhanh chóng suy tư, nghĩ đến mức đầu như muốn nổ
tung, nhưng vẫn gắng gượng, lại gõ thêm một vài lời nịnh
nọt và hứa tặng ưu đãi hơn.
Chỉ cần có thể khiến đối phương đặt đơn hàng thì dù
có bắt Ninh Ngọc Lâm làm cháu, cậu ta cũng đồng ý.
Hoắc Khải lại đột ngột lên tiếng lần nữa: “Lúc trước
chỉ là lừa gạt thôi, vậy mà cậu còn đáp lại như vậy nữa,
chắc hẳn anh ta sẽ quay gót đi thẳng luôn đấy”.
Ngón tay gần như sắp sửa ấn vào phím enter của Ninh
Ngọc Lâm chợt ngừng lại, cậu ta quay đầu nhìn chằm
chằm Hoắc Khải, tỏ vẻ khó chịu: “Anh lại đang nói bừa cái
gì thế, anh biết cách buôn bán chắc! Đừng tỏ ra như mình
có khả năng kinh doanh, nếu thật sự giỏi thế thì anh lại để
chị gái tôi sống trong căn nhà nát mà đến cái lò sưởi cũng
không có kia sao?”
“Tôi phải xin lỗi hai mẹ con cô ấy về những chuyện
trước kia, điều này tôi thừa nhận. Nhưng bây giờ, chuyện
nào ra chuyện đó”, đối mặt với Ninh Ngọc Lâm tính tình
nóng nảy nhưng Hoắc Khải vẫn không tức giận, chỉ bình
tĩnh nói: “Căn cứ theo lịch sử trò chuyện trước kia, gần
như có thể đoán được vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/157663/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.