Mấy ngày sau đó mọi chuyện vẫn bình thường, Dương Hàn hàng ngày vẫn chạy đến nhà của Tăng Thư ở lại qua đêm sau đó buổi sáng mới đến bệnh viện làm việc. Đồ dùng của anh hầu như đều chuyển hết phân nửa sang nhà cô như thể anh thực sự sống luôn ở đây. Tăng Thư mỗi ngày đều đuổi anh đi nhưng Dương Hàn hết giở trò ăn vạ lại dùng đến khí thế bức người của anh để trấn áp Tăng Thư. Cuối cùng cô không thể làm gì được chỉ có thể chiều theo ý anh.
Hôm nay Dương Hàn về đến nhà nhưng không thấy Tăng Thư đâu cả. Anh nhìn đồng hồ, gần 6 giờ rồi, Tăng Thư bình thường không về trễ thế này. Dương Hàn mở điện thoại gọi cho cô, bên kia rất nhanh đã có người bắt máy.
"Xin chào" Một giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên làm Dương Hàn sững người hết mấy giây.
Anh bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen, dường như đã nghe ở đâu. Khi Dương Hàn nhận ra thì hai mày hơi nhíu lại, biểu cảm tối sầm, giọng nói tỏa ý thù địch rõ ràng:
"Huyền Thiên Phong, cậu trả điện thoại để Thư Thư nghe máy"
Huyền Thiên Phong cũng không nể mặt, anh tỏa vẻ vô lực nói: "Cô ấy đang bận"
Dương Hàn nghe đến thì một tay nắm chặt kiềm nén cơn giận. Anh không nghi ngờ tình cảm của cô dành cho anh, càng không tin Tăng Thư sẽ vừa mắt Huyền Thiên Phong. Nhưng giọng điệu mờ ám của tên Huyền Thiên Phong làm Dương Hàn trong lòng khó chịu không thôi.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-do-cung-chieu/2759233/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.