Qua một thời gian, với sự chăm sóc kĩ càng của Dương Hàn thì vết thương trên mí mắt của Tăng Thư đã bắt đầu lành lại. Vết sẹo vẫn đang mờ đi. Buổi tối hôm nay giống như mọi ngày, Dương Hàn lấy thuốc ra bôi giúp cô. Xong việc anh lại mang đi cất. Tăng Thư ngồi tựa lưng vào thành giường nghịch điện thoại đợi Dương Hàn.
Dương Hàn trở về phòng thì ngồi xuống bên mép giường cướp lấy điện thoại của Tăng Thư để sang một bên,
"Qua đêm nay thì đến thời hạn hai tháng, em nói xem chúng ta sau đó là mối quan hệ gì?" Dương Hàn trầm giọng hỏi.
"Là quan hệ yêu đương tình nguyện" Tăng Thư ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói.
Dương Hàn nghe vậy gương mặt không giấu vui mừng, anh tiến gần đến lấp kín môi cô. Tăng Thư cũng phối hợp mà ôm lấy cổ anh. Hai người dây dưa một lúc mới thả nhau ra, sợi chỉ bạc mỏng kết nối hai người vẫn còn lưu lại. Tăng Thư bị Dương Hàn lấn lướt lấy hết dưỡng khí. Lòng ngực cô phập phồng theo nhịp thở mà lên xuống, hai mắt cũng nhiễm một tầng mây.
Dương Hàn nhìn đến vết thương trên mí mắt của cô rồi hôn nhẹ lên trán cô,
"Ngủ sớm đi, hôm nay anh ngủ ở phòng làm việc"
Tăng Thư không nhịn được cong môi cười, giọng nói mỉa mai:
"Không phải tối nào anh cũng trở về phòng mà chiếm tiện nghi của em à, còn nói mấy lời tốt đẹp như vậy"
Dương Hàn lại hôn cô, anh xoa nhẹ đầu cô:
"Nếu tối nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-do-cung-chieu/2759213/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.