Bên trong tòa nhà bị sập có những dụng cụ tra tấn, mà nơi dưới chân Mạnh Kiều trông giống như phòng y tế.
Những tấm ga giường màu trắng mốc meo nằm rải rác khắp nơi trên tầng hai của tòa nhà nhỏ.
Nghiêm Mục vừa nhìn đã biết nơi này dùng để làm cái gì, Mạnh Kiều không cần phải dùng thiên phú truy tìm nguồn gốc của nó, thấy người đàn ông kiên quyết như vậy, cô cũng không nói nữa, ngoan ngoãn nhảy qua khe nứt của cầu thang gãy. Sau khi hai người rời khỏi tòa nhà nhỏ, Mạnh Kiều tò mò hỏi: "Anh biết lần này là gì à?"
"Ừ.” Nhưng Nghiêm Mục không muốn nói thêm, anh cảm thấy sự thật ẩn giấu trong cỏ hoang thực sự quá đẫm máu và tàn khốc. Mặc dù lịch sử thế giới song song có một số điểm khác biệt, nhưng anh có thể lờ mờ nhận ra nơi này là một căn cứ tra tấn người vô cùng thảm khốc. Đàn ông phụ nữ bị giam ở đây đã phải chịu sự hành hạ vô nhân đạo.
Mạnh Kiều không hỏi nữa, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một người phụ nữ phản chiếu trên cửa sổ trống rỗng của tòa nhà nhỏ màu trắng. Người phụ nữ đầu tóc rối bù, khuôn mặt vỡ nát, nửa người trên không mặc quần áo, nhưng vẻ chết lặng trên mặt đã nói lên tất cả. Trên mặt cô ta không có ác ý chỉ có tuyệt vọng và căm hận.
Khói đen dày đặc bốc lên từ cơ thể người phụ nữ kia.
Toàn bộ hòn đảo chắc đã từng là căn cứ, ở đây giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3492354/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.