Bốn người vội rút lui khỏi cửa, trốn trong cầu thang thoát hiểm ở phía bên kia hành lang. Bác sĩ khoa phụ sản Jonna và điều dưỡng Coco đẩy cánh cửa căn phòng bọn họ vừa vào ra. 
Hai người cứ lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, sao ngày càng mất nhiều búp bê nhỉ?” 
Coco nói: "Búp bê không thể thiêu hủy, đúng rồi, cô cất búp bê của Emma chưa?" 
Jonna cau mày nói: "Tôi đặt trong phòng rồi, tôi sẽ không làm qua loa việc này. Có điều tôi luôn cảm thấy bất an, chúng ta có thể giam giữ chúng nó sao?" 
"Sao lại không thể? Cũng đã làm nhiều năm như vậy rồi." 
Cuối cùng bác sĩ và điều dưỡng đi vào trong rồi đóng cửa lại. 
Mạnh Kiều thấp giọng hỏi Nghiêm Mục: “Bọn họ chạy không thoát, nên bây giờ chúng ta đi thiêu hủy búp bê nhé?” 
Hạ Linh phụ họa: “Tôi ủng hộ, những đứa bé kia quá đáng thương.” 
Cốc Thu nói: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.” 
Nghiêm Mục: “Với tình hình hiện tại, tôi luôn cảm thấy chúng ta vẫn còn có một điều gì đó chưa hiểu hết được, ví dụ như đưa Palo giáo đến nơi này có tác dụng gì, và xương kia là của ai.” 
Bốn người bắt đầu đi ra ngoài, Mạnh Kiều nói tiếp: "Em nghĩ vấn đề anh nói là mức độ thăm dò cốt truyện, lần này chúng ta không hoàn thành với mức độ cao cũng được mà." 
Ngoài trời nắng chói chang, trời xanh mây trắng. 
Mạnh Kiều quyết định ăn hai cái bánh nhỏ trước, sau đó mới nghĩ xem tiếp theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3491357/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.