Suỵt, nghỉ phép thôi!
Nghỉ phép thôi.
Nghỉ phép…
Nghỉ phép…
Chờ đã!
Mạnh Kiều xòe hai tay ra, kinh ngạc nhìn Nghiêm Mục: “Nghỉ phép?”
“Ừ,” Anh cũng nghe rõ ràng.
Đây là ước nguyện của Mạnh Kiều linh nghiệm à?
Mạnh Kiều che miệng, trong mắt không nén nổi vui sướng. Có điều lúc này cô phát hiện San San không ở cạnh mình, thì hơi lo lắng: “Anh đoán đúng rồi, San San thực sự không ở đây.”
“Em yên tâm, anh đã đưa đạo cụ nhạc nền cho con bé rồi.”
Anh nghĩ bây giờ mình không còn cần nó nữa.
“Con bé thông minh, lại có Hạ Tinh Thần ở bên. Dù cho hệ thống không chọn ai làm đồng đội với San San thì Tiểu Kiều cũng sẽ không rời con bé nửa bước.” Nghiêm Mục an ủi cô.
Tiểu Kiều là vật chết, nếu cô ấy kéo San San, đương nhiên sẽ bị hệ thống mặc định là một vật thế mang theo như bao lô trang sức, rồi kéo vào phó bản. Ít nhất là có Tiểu Kiều bên cạnh San San, Mạnh Kiều cũng không lo lắng lắm, dù sao San San có thiên phú mạnh mẽ bảo vệ. Sau khi theo cô vào hai phó bản cũng thông minh hơn nhiều, có thể tìm được manh mối, nên cô cũng yên tâm.
Lúc này Mạnh Kiều mới bắt đầu ngắm nhìn xung quanh.
Bãi biển.
Cây dừa.
Nước trong xanh.
Dưới ánh mặt trời, bọt biển lấp lánh gợn sóng. Mạnh Kiều nhìn xuống vỏ sò và cát mịn dưới chân mình, ngay sau đó cô cởi áo khoác ra, chỉ để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3477642/chuong-161.html